ba, anh cùng bạn của anh đều ở trong đội bóng."
"Oa," Cô gái nhỏ đặc biệt tâng bốc, "Thật lợi hại."
Lộc Viên Viên cảm thấy đề tài này có thể kết thúc. Cô muốn hỏi ngày
sinh nhật anh sắp xếp như thế nào, không nghĩ tới ---
Tô Lâm rất đồng ý lời của cô:
"Anh quả thật lợi hại."
Lộc Viên Viên: "...."
"Nhưng lần này không phải anh muốn đi." Anh nhìn ánh mắt yên tĩnh
của cô, tay đưa lên sờ tóc cô một chút.
"Vậy thì vì sao?"
"Thầy Vương --- À, là thầy dạy thể dục bọn anh, đã thấy anh chơi
bóng rổ, rất quen thuộc. Hậu vệ đội bóng của ông ấy bị thương ở đầu gối,
không thể ra trận, nên gọi anh đi."
"Ồ." Lộc Viên Viên tiếp tục khen: "Khẳng định là ông ấy thấy anh rất
lợi hại."
Tô Lâm nói: "Ừ, nhưng anh cự tuyệt."
Lộc Viên Viên: "......"
Hôm nay sao cuộc trò chuyện lại thành ra thế này.....
"Sau đó ----" Anh nắm chặt tay cô một chút, dừng bước lại, xoay cô
qua đối diện mình, "Anh nói anh phải đi bắn súng, vì bạn gái anh sợ."
"...." Lộc Viên Viên ngửa đầu nhìn anh, trong đầu vẫn còn đang tiêu
hóa lời anh vừa nói.