BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 250

“Cái gì?” Điềm Nhi kinh ngạc ngồi bật dậy, cảm giác như một chậu

nước lạnh từ trên trời giáng xuống, tưới ướt từ đầu đến chân, lạnh thấu tận
tâm can.

“Sao, sao lại có thể như vậy?” nàng đỏ hốc mắt, lời nói không mạch lạc

lẩm bẩm: “Trước đó vài ngày không phải còn rất bình thường sao? Làm sao
lại cứ như vậy mà mất rồi?”

Dận Chân trầm mặc, thở dài: “Trẻ nhỏ dễ bị chết non.”

Đúng vậy a, đầu năm nay, có nhà nào mà không có vài đứa bé bị chết

yểu chứ? Chỉ một chút, một chút xíu sơ sẩy thôi, cũng có thể làm cho một
sinh mệnh nho nhỏ, cứ như vậy mà biến mất.

Nghĩ đến đứa bé có chút gầy yếu kia trong trí nhớ, Điềm Nhi không

kiềm được mà khóc lên. Dận Chân thở dài một tiếng, vươn cánh tay dài ra,
ôm nàng vào ngực. Tám Cân ngồi bên cạnh, ngoẹo đầu nhỏ, tuy không biết
tại sao ngạch ngạch lại khóc, nhưng vẫn hiểu chuyện mà nhích nhích tới
trước, dùng bàn tay nhỏ béo của mình mà lau đi nước mắt trên mặt Điềm
Nhi, tựa như muốn nói: Ngạch ngạch không khóc, ngạch ngạch không
khóc, Tám Cân ở đây nga!

Bỗng dưng, một nỗi sợ hãi không thể khống chế đánh úp vào lòng Điềm

Nhi. Liệu, liệu, sẽ có một ngày, con của nàng cũng sẽ...

“Không được đoán mò.” Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng quát

giận. Liền thấy nam nhân vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tám Cân mệnh cách cao
quý, lại nói, có gia ở đây trấn giữ, ngưu quỷ xà thần gì, cũng không dám lại
gần thằng bé một bước.”

“Dạ!” Sau một lúc lâu, Điềm Nhi nhẹ nhàng gật đầu.

Từ hôm đó trở đi, đối với tất cả mọi thứ của con, Điềm Nhi cũng không

còn lòng dạ thoải mái chơi đùa như ngày xưa, mà trở nên nghiêm túc cẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.