Lý Lão Thực thầm nghĩ, tiên nữ trên trời hẳn là cũng có bộ dạng như
vậy chăng. Thật không hổ là người cao quý a!!
“Đây là thôn trang nhà chúng ta sao?” Điềm Nhi khép lại áo choàng trên
người, rất tò mò nhìn trước ngó sau.
Dận Chân gật gật đầu, miệng toan mở lời, thì trên chiếc xe ngựa thứ hai
cũng bước xuống một nam một nữ, chính là vợ chồng nhà Thập Tam a ca
Dận Tường.
Điềm Nhi quay người lại, đi đến kéo tay Triệu Giai thị. “Mẫn Nhu ngươi
mau tới xem, tất cả mọi người đều nói nơi này có nước suối nóng, ta cũng
không tin, hôm nay nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới được.”
Từ sau chuyện của Hoằng Xuân, đã hơn hai tháng nay, Triệu Giai thị
vẫn luôn đắm chìm trong đau thương, Điềm Nhi đến thăm an ủi rất nhiều
lần, Triệu Giai thị cảm động và ghi nhớ hảo ý của nàng, quan hệ của hai
người vậy mà đột nhiên tốt hơn nhiều. Mà lần này đến thôn trang ôn tuyền
cũng là đề nghị của Điềm Nhi, nàng hy vọng Triệu Giai thị có thể buông
nhẹ lòng một chút, sớm thoát khỏi những ngày tang thương.
“Tứ tẩu nói đúng đó, đã nghe đồn đến nước suối này thần kỳ, hôm nay
lại mượn phúc của tẩu, tự thể nghiệm một chút vậy.” Triệu Giai thị cười nói,
thôn trang ôn tuyền này thế mà không phải ai cũng có được, lại nói trong
đám hoàng tử a ca hiện nay, ngoài Thái tử điện hạ ra, cũng chỉ cũng chỉ có
chỗ của Tứ a ca là có được thôi.
Lập tức, hai chị em dâu cũng không để ý tới đám trượng phu sau lưng
nữa, tay nắm tay, cùng đi đến cổng lớn của trang.
Chỉ thấy toàn bộ thôn trang này, hoàn toàn hiện ra một loại cảm giác tiểu
viện của nhà nông, song phòng ốc bày biện lại không giống như những nhà
nông bình thường, tất cả gia cụ đều tinh tế hài hòa. Trong phòng đã sớm