BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 284

Lúc này, nhìn vô số chúng bách tính quỳ rạp xuống, Điềm Nhi mới

mãnh liệt cảm nhận được cái gọi là “quyền lực” như thế nào, cũng hiểu vì
sao Dận Chân đối với vị trí kia lại cố chấp như vậy.

“Ngạch nương, quá trời người luôn!” Tám Cân bên cạnh không biết đã

sáp qua từ lúc nào, nhón mũi chân muốn ngó ra ngoài.

Điềm Nhi thấy thế đành phải khép kín cửa sổ lại, ôm chầm con trai béo

nói: “Hôm nay chúng ta dậy hơi sớm, bây giờ con có thấy đói bụng
không?”

Bợn nhỏ Tám Cân quả quyết gật đầu, Phỉ Thúy hầu hạ bên cạnh, đã sớm

bật cười mở hộp đàn hương sơn mài mang theo bên người ra, lấy ra một đĩa
bánh củ sen mật ong, một đĩa bánh nhân hạt thông, một đĩa bánh bột mì phủ
thịt xắt sợi xào tỏi đặt lên bàn nhỏ, lại từ túi đựng nước đổ ra nửa chén nước
quýt ngâm mật ong, đưa cho Tám Cân nói: “Nô tỳ đã bỏ thêm mặt vào rồi,
không có chát đâu.” Rồi sau đó nói với Điềm Nhi: “Chủ tử cũng dùng một
ít đi.”

Điềm Nhi gật gật đầu, lên tiếng đồng ý.

Đợi hai mẹ con ăn được lưng lửng bụng, toàn bộ đoàn xe rốt cuộc đã

chạy ra khỏi cổng Tuyên Vũ Môn, chậm rãi lăn bánh thẳng hướng tây nam.

Qua phút mới mẻ lúc ban đầu, hành trình tiếp theo liền có chút buồn tẻ.

Điềm Nhi mỗi ngày chỉ chơi đùa với Tám Cân, trừ lúc cần thiết ra, còn lại
tuyệt đối không xuống xe ngựa. Cứ như vậy liên tục suốt nửa tháng, khi
nàng ngồi đến xương cốt cả người gần như rời ra từng khúc, rốt cuộc bọn
họ mới tới hành cung.

“Phúc tấn, nô tài Tô Bồi Thịnh phụng mệnh gia tới đón ngài đi nghỉ

ngơi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.