BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 285

Điềm Nhi nghe xong, lập tức liền hồi tỉnh từ trong trạng thái mơ hồ, lên

tiếng: “Biết rồi!”

Nhẹ nhàng lay tỉnh con trai béo trên đầu gối, lúc thằng bé không nguyện

ý chực mở miệng khóc lớn, liền chặn lại nói: “Tám Cân chúng ta đến rồi,
nên xuống xe thôi.”

Con trai béo nghe thế, hai mắt vụt sáng ngời, tíu tít nháo nhào liền nhảy

cẫng lên, hét to: “Con muốn cỡi ngựa, con muốn cỡi ngựa.”

Dọc trên đường đi, vì dỗ tiểu tổ tông, không biết Điềm Nhi đã đồng ý

bao nhiêu lần, nhưng ai đó lại đều nhớ rõ.

Điềm Nhi cười gõ một cái lên đầu nhỏ của thằng bé, hai mẹ con xuống

xe ngựa.

Tô Bồi Thịnh bên ngoài lập tức cười toe toét, cúi người hành lễ nói:

“Thỉnh an phúc tấn, thỉnh an a ca gia, hai vị một đường cực khổ.”

Điềm Nhi cười kêu hắn đứng dậy, lại hỏi Dận Chân đang ở đâu.

“... Bẩm, đang theo bồi vạn tuế gia ạ... Nô tài đã sắp xếp xong hành lý,

phúc tấn một đường bôn ba, vẫn nên nhanh vào phòng trong nghỉ ngơi.”
Dứt lời, liền dẫn đường vào trong. Điềm Nhi và Tám Cân đi theo phía sau,
đi suốt một khắc đồng hồ (15p) mới tới chỗ sân trong. Không hổ là hành
cung hoàng gia, bày biện quả nhiên xa hoa lãng phí. Điềm Nhi ngửa đầu
nhìn cột trụ trước mặt khắc rồng vẽ phượng, ba chữ đại khí hừng hực “Hãn
Hải Viện”, có chút chắt lưỡi nhíu mày.

Bước vào nhà chính, hai nha hoàn, hai ma ma, thêm vài tiểu thái giám

đang chạy nhanh như bay quỳ rạp xuống.

“Phúc tấn, trong thời gian ở hành cung, sẽ do những người này hầu hạ

ngài và tiểu a ca.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.