BẢN GHI CHÉP- CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH - Trang 350

Dận Chân trầm mặc, trong đôi mắt sâu kín hiện lên tia đau lòng, hắn

than nhẹ một tiếng nói: “Đã khiến nàng lo lắng.”

Bởi vì cách một ngày, Hứa thái y sẽ lén lút đút cho hắn chút giải dược,

cho nên Dận Chân không hề thật sự hôn mê vô tri vô giác như mặt ngoài,
cho nên mỗi một câu Điềm Nhi nói với hắn, hắn đều có thể nghe thấy.
Những lời nói ấm áp chưa hề có ai nói với hắn như thế, làm cho cả người
Dận Chân đều bị rung động. Điềm Nhi đã cho hắn thấy “chân tâm”, trên thế
giới này, tại nơi hoàng gia băng lãnh vô tình này, cái không nên tồn tại nhất
chính là chân tâm.

“Chàng vẫn không hiểu...” Điềm Nhi rưng rưng lắc đầu: “Sở dĩ thiếp tức

giận, là giận chàng không biết trân trọng chính mình, là giận chàng biết rõ
nguy hiểm nhưng vẫn dấn vào.” Cho dù đó cũng không phải là bệnh dịch,
nhưng thân thể Dận Chân cũng thật sự bị tổn thương giày vò, những thứ đó
cũng không phải là giả a. Chỉ vì muốn đạt được suy tính, mà ngay cả thân
mình hắn cũng không tiếc, hắn làm như vậy, sao lại không chứng minh
được hắn chính là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn đây?

Cho dù là hiện tại, cũng vẫn nghĩ cho gia sao? Trong lòng Dận Chân

nóng bỏng, nâng tay lau nước mắt trên mặt thê tử, dùng giọng nói dịu dàng
trước nay chưa từng có: “Được rồi, đều đã qua rồi, gia đã không sao đó
thôi.”

Nam nhân này, nam nhân này! Điềm Nhi nhắm chặt mắt, nam nhân quá

đáng này!!

Thật rõ ràng, từ ngày đó, hai vợ chồng đã bắt đầu “chiến tranh lạnh”,

mặc dù chỉ là đơn phương một mình Điềm Nhi khai chiến.

Nàng không để ý tới Dận Chân, cũng không thèm nói chuyện với hắn dù

chỉ một câu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.