Điềm Nhi hành lễ xong, đứng dậy cười nói: “Ngạch nương cùng Thập
Tứ đệ muội đang nhắc gì con ạ, nếu là nói xấu, con dâu sẽ không bỏ qua
đâu đấy.”
Mấy ngày trước, ý chỉ phong Thập Tứ a ca làm Tuân bối lặc đã được
ban xuống, đồng thời trong nhà còn truyền đến tin đích phúc tấn Hoàn
Nhan thị cùng trắc phúc tấn Ô Nhã thị đều mang thai, thế cho nên dạo gần
đây tâm tình của Đức phi mới có thể nói là tốt. Nghe thấy lời Điềm Nhi đùa
giỡn, bà cũng không hề để bụng, ngược lại cười nói: “Đừng có đoán bừa
nữa... Còn không mau ôm ba tiểu bảo bối đến cho bổn cung, nhìn này, ăn
mặc quả thật là đầy hỉ khí a.”
Nhìn ba đứa bé bị ngạch nương chúng hóa trang trông như thành ba cái
bao lì xì di động, Đức phi không khỏi phá lên cười, trái ôm một đứa, phải
bồng một đứa, trên đầu gối còn đặt một nhóc, thật sự là hiếm thấy vô cùng.
Không thể không nói, so với cha của bọn chúng, Đức phi đối với mấy đứa
cháu trai này của mình quả thật yêu thương hơn vài phần, vô luận là ngày lễ
ngày tết hay là ngày sinh nhật một tuổi của chúng, Đức phi cũng không
quên ban thưởng này nọ xuống, phần ân tình này Điềm Nhi cũng ghi tạc
trong lòng.
“Y y nha nha... A...” trong ba đứa nhóc, luận về tính nết thì Hoằng Thì
là đứa nghịch ngợm nhất, không khi nào ngồi yên một chỗ được, thế cho
nên, vừa được đặt vào lòng Đức phi, liền bắt đầu xoay tới xoay lui, nhìn
chằm chằm chân nhỏ chực muốn trườn xuống. Đức phi sợ thằng bé té vội
vàng đặt qua một bên ghế ngồi.
“Các ngươi a, thật là một đám nghịch ngợm.” Đức phi lần lượt sờ từng
cái đầu nhỏ, kêu người bưng đến một cái khay gỗ sơn mài đến. Trên tấm
khăn lụa đỏ là ba cái khóa vàng được chế tác tinh xảo, mặt trên còn khắc
bốn chữ ‘tuổi tuổi bình an’, bà tự tay đeo cho ba anh em chúng.
Điềm Nhi thấy vậy, vội quỳ xuống tạ ơn.