Đức phi cũng gật đầu cười.
Điềm Nhi liền tiến lên vài bước, từ trên tháp ôm Hoằng Lịch lên, so với
hai ca ca nghịch ngợm hiếu động, thằng bé này ngoan ngoãn hơn.
Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị đón lấy thằng bé, nhìn tiểu Hoằng Lịch
đang tròn đôi mắt to như hai quả nho, nhìn lại mình không chớp mắt, cả trái
tim lập tức liền mềm nhũn ra, thầm nghĩ nếu ông trời cũng cho mình sinh
được một đứa bé giống như vậy, thì dù có giảm thọ mười năm cũng cam
nguyện.
“Minh Hinh a...” Lúc này, Đức phi lại nói: “Ngươi cũng đang mang thai,
không ấy cũng ôm một đứa đi, dính chút phúc khí.”
Đức phi vốn có hảo ý, ai ngờ, Ô Nhã. Minh Hinh nghe vậy, trên mặt lộ
ra thần sắc bối rối, sau một hồi lâu mới lí nha lí nhí nói: “Tiểu a ca vốn có
phúc khí thịnh, tỳ thiếp dù ngồi bên cạnh cũng có thể dính được chút,
không cần ôm ạ.”
Điềm Nhi thấy nàng ta bất giác vuốt bụng, bộ dạng trông như “con nhà
ngươi nghịch như vậy, lỡ không cẩn thận đụng phải cục thịt vàng quý trong
bụng ta thì biết làm sao”. Không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút bất mãn.
Nhưng phàm là con cái nhà ai bị chê như vậy, làm trưởng bối trong nhà
tất nhiên sẽ không vui rồi. Mẹ đứa bé không vui, bà nội đứa bé cũng không
cao hứng nổi.
Chỉ thấy trên mặt Đức phi tỏ vẻ không hài lòng, ánh mắt nhìn Ô Nhã thị
cũng lạnh đi một phần. Nếu không phải niệm tình nàng ta là người đồng
tộc, lại đang mang thai, sợ là Đức phi đã lập tức lên tiếng trách cứ rồi.
Như thế, thời gian tiếp theo Ô Nhã thị hoàn toàn biến thành không khí,
bản thân nàng cũng biết mình lỡ miệng, trên mặt không khỏi mang theo
chút bất an.