“Gia yên tâm, Hoằng Trú thằng bé không có chuyện gì.” Quách Lạc La
thị lau nước mắt, đáng thương hề hề nói: “Đám lưu dân kia thật sự là một lũ
vong ơn bội nghĩa. Thiếp thân cho bọn chúng một con đường sống, bọn
chúng cũng không biết báo ơn, ngược lại... không phải gia mang theo Kinh
kỳ vệ về sao, vậy ngay bây giờ đi bắt lũ tiểu nhân kia, toàn bộ đều giết hết
đi.”
Dận Tự nghe vậy, lạnh lùng hừ một tiếng, đám lưu dân kia qua giáo
huấn lần trước đã có kinh nghiệm, lúc này đã sớm giải tán tan tác từ lâu rồi,
biết đi đâu mà bắt người.
Nhà mình đường đường là phủ của a ca hoàng tử, ấy thế mà bị một lũ
dân đen “san bằng”. Dận Tự lồng ngực phập phồng, gương mặt ôn hòa văn
nhã vặn vẹo thành một độ cong kỳ quái. Quách Lạc La thị lúc này cũng hối
hận đến thúi ruột, nhìn ánh mắt phẫn hận của trượng phu, lần đầu tiên trong
lòng xuất hiện cảm xúc kinh hoảng.
Đang trong tình trạng cực kỳ căng thẳng, thì một nam tử y phục mạnh
mẽ, bên hông đeo đao, cước bộ vội vã chạy vào, kề sát tai Dận Tự nói gì đó,
chỉ thấy chưa đến một giây sau, Dận Tự đột ngột trừng lớn hai mắt, hét lớn:
“Ngươi nói cái gì, Tứ ca hắn...”
“Bát gia không xong rồi...” ngay lúc này, lại có người chạy vào: “Cổng
Tuyên Vũ Môn đã bị người mở ra... Có một đám hắc y nhân giao phong
cùng quan binh thủ thành, lúc này đã chạy ra khỏi kinh thành.”
“Phế vật! Phế vật! Thật là một lũ phế vật!” cả gương mặt Dận Tự chợt
xanh đen một mảnh.
“Gia, Thái tử điện hạ muốn ngài lập tức trở về cung.”
Dận Tự cũng không còn để ý tới vợ con gì nữa, đem đứa bé trong ngực
nhét vào trong lòng Quách Lạc La thị, cước bộ vội vã liền chạy ra ngoài.