Lão đạo sĩ run giọng nói: “Loại, loại thuốc kia tên là Ma đà phấn, nếu
người dùng vào phải sẽ sinh ra một loại triệu chứng giống như dịch bệnh,
tinh thần suy yếu, sốt cao không lùi, nếu không có giải dược, cũng chỉ có
thể phó thác cho trời. Lúc ở Mộc Lan, Thái tử điện hạ lệnh cho thần đốt lên
trong lều lớn... Sau đó, sau đó... Tứ a ca và Thập Ngũ a ca... xin bệ hạ tha
mạng, xin bệ hạ tha mạng a!”
“Một bên nói bậy nói bạ, một bên nói bậy nói bạ!” Dận Nhưng lúc này
thật sự đã chấn kinh đến cực điểm, chỉ nghe hắn hét lớn: “Hoàng a mã,
người chớ nên tin hắn. Tứ đệ cùng Thập ngũ đệ, chính là bị nhiễm dịch
bệnh, căn bản không phải là người nào làm ra, lại nói, lại nói nhi thần lúc ấy
cũng bị nhiễm bệnh a...”
“Bởi vì Thái tử điện hạ chỉ hít vào một lượng cực nhỏ, sau đó lại ăn giải
dược.” Đón nhận ánh mắt phẫn hận của Dận Nhưng, lão đạo sĩ đầu cúi gằm,
run lẩy bẩy nói.
Nhìn Dận Nhưng liên tục làm trò hề, lại nhớ tới đứa con trai kia của
mình, tuổi còn trẻ như thế đã phải hồn đoạn tại Mộc Lan. Khang Hy đế
nhắm chặt hai mắt, khi mở ra đã là sát ý dài dặc, lập tức liền nói: “Dận
Nhưng, ngươi sát hại huynh đệ thủ túc, dòm ngó đế vị, vô quân vô phụ,
người vi loạn cương thường* như thế, sao có thể sánh được với ngôi vị của
người thừa kế chứ, trẫm đã quyết sẽ phế bỏ danh hào Thái tử của ngươi,
người đâu, đem đứa con bất hiếu này nhốt vào Hàm Dương cung, đợi trẫm
chiêu cáo thiên hạ, bẩm báo rõ với tổ tông xong, sẽ tái luận xử.”
(*cương thường: là đạo thường của con người, gồm tam cương ngũ
thường, trong đó, tam cương gồm: quân thần, phụ tử, phu phụ; ngũ thường:
nhân, lễ, nghĩa, trí, tín)
Chuyện Thái tử bị Khang Hy đế nhốt lại, giống như một trận cuồng
phong, gần như ngay lập tức quét sạch toàn bộ kinh thành. Mọi người cũng
không ngốc, đủ loại chuyện rất bất bình thường trong khoảng thời gian này