1
Chiến tranh
Nóng thật, dân Paris nghĩ. Không khí mùa xuân. Đêm trong chiến tranh,
báo động. Nhưng đêm đang tàn, chiến tranh thì ở xa. Những người không
ngủ, những người ốm vùi trong giường, những người mẹ có con trai ngoài
mặt trận, những phụ nữ đang yêu với đôi mắt nhợt đi vì nhòa lệ đã nghe
thấy hồi còi đầu tiên vang lên. Đó mới chỉ là một tiếng rít sâu giống như
hơi thở thoát ra từ một lồng ngực nghẹn tức. Vài khoảnh khắc trôi qua rồi
cả bầu trời tràn ngập những tiếng gào rú. Chúng vọng đến từ xa, tít tận chân
trời, có thể nói là không vội vã! Những người đàn ông đang ngủ mơ thấy
biển cả đẩy dạt lên những đợt sóng và sỏi đá, thấy cơn bão tháng Ba đang
xáo động khu rừng, thấy một đàn bò rầm rập chạy rung mặt đất, cho tới lúc
giấc ngủ bị phá vỡ và họ mắt nhắm mắt mở, lẩm bẩm.
- Báo động à?
Căng thẳng hơn, nhanh nhạy hơn, những người phụ nữ đã dậy. Một số
người đóng cửa sổ và cửa chớp rồi đi nằm lại. Hôm trước, thứ Hai ngày
mùng ba tháng Sáu, lần đầu tiên kể từ khi cuộc chiến tranh này bắt đầu,
bom đã dội xuống Paris; nhưng dân chúng vẫn bình tĩnh. Tuy vậy có những
tin xấu. Người ta không còn tin vào những tin đó nữa. Người ta cũng chẳng
tin tưởng hơn vào thông báo về chiến thắng.
“Chẳng hiểu ra sao cả,” mọi người bảo. Dưới ánh đèn pin người ta mặc
quần áo cho trẻ nhỏ. Các bà mẹ dùng hết sức nâng dậy những tấm thân bé
bỏng nặng và ấm: “Ra đây nào, đừng sợ, đừng khóc nhé”. Đang báo động.
Các ngọn đèn tắt ngấm, nhưng dưới vòm trời tháng Sáu vàng rực và trong
veo, mọi ngôi nhà, mọi đường phố đều hiện rõ mồn một. Sông Seine dường
như hút vào nó mọi tia sáng rải rác và phản chiếu lại vô vàn tia sáng nhân
lên, giống như một tấm gương nhiều mặt. Những ô cửa sổ ngụy trang sơ
sài, những mái nhà ánh lên trong trời mờ mờ tối, những cánh cửa khung sắt
với phần nhô ra đều hơi lóe sáng, vài ngọn đèn đỏ không hiểu sao được bật