BẢN KHÁNG CÁO CUỐI CÙNG - Trang 163

là một cô bồi bàn bình thường tới không thể bình thường hơn tại quán
Crossroads. Nếu khách hàng dám tếu táo chuyện bậy bạ với Cheryl, chị
cũng chẳng ngại đốp chát với họ. Nhưng chị nhớ mọi cái tên và mọi gương
mặt, và hễ có một phút rảnh rang là chị lại vào quầy để ngắm hình con và
cháu mình. Tất cả khách quen và nhân viên nhà bếp đều quý mến chị.

“Làm cho tôi hai phần thịt bò củ cải đỏ rán cháy cạnh và một bánh

hamburger thịt bò tái, đừng cho hạt thì là nhé, Jose? Cái đó là phần của
Herbie Collins, và anh ta bảo muốn vẫn nghe được tiếng bò kêu trong đó
đấy.”

Cheryl quay sang và thấy vẻ lo lắng của Jose. “Sao thế, Jose? Trông cậu

như vừa được nghe Marguerita báo tin nhà có thêm người vậy.”

“Người nào?” Jose mất một lúc mới hiểu ra. “Không phải đâu, Cheryl,

Marguerita không có bầu.”

“Nhưng không phải vì cậu yếu sinh lí đó chứ?” Jose mỉm cười, nhưng

mặt hơi ửng đỏ. Kể cả sau năm năm biết những câu bông đùa tục tĩu của
Cheryl, anh vẫn thấy hơi ngượng.

“Bé cưng ơi?” Cheryl gọi một cô bồi bàn vừa đi ngang qua. “Em giúp

chị bê món này tới cho bàn mười bốn nhé? Chị phải nói chuyện với Jose
một lát.”

Cheryl bước tới bên lò nướng và dựa vào quầy. “Nghe này Jose, tôi biết

mình có phần nhiều chuyện, nhưng tôi không bao giờ hé răng để lộ ra
những điều quan trọng. Lúc đó thì thách ai cạy được mồm tôi. Làm sao
thế? Nhà cậu có chuyện à?”

“Không, Cheryl. Không phải thế. Tôi đang phiền lòng vì một cuộc điện

thoại từ một anh nhà báo. Hắn hỏi vài câu về Lester Robinson.”

“Anh chàng lo dịch vụ tang lễ mới bị giết đó hả? Sao hắn lại hỏi cậu?”
“Nhiều năm trước có một lần tôi nhận một chân bồi thẩm, và Robinson

là một bồi thẩm khác. Cả Jantzen cũng thế.”

“Cái cô bị giết ở Westwood hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.