BẢN SONATA ĐÀO HÔN - Trang 337

Chu Nghi Nhiên đáp: "Hôm qua anh về lấy". Anh nghiêng người

chỉ chỗ ngồi phía sau: "Đó là thỏ lông nhung, cũng tặng em luôn".


Mễ Tinh nhìn theo hướng tay anh, thấy một con thỏ to bằng một

đứa trẻ đang ngồi ghế phía sau, trên người còn buộc dây an toàn.
Cô không nhịn được bật cười: "Cảm ơn anh, nhưng mà sao anh về
làm gì, phiền quá".


"Không phiền gì đâu". Chu Nghi Nhiên xoay người nhìn cô:

"Nói đi nói lại em thích thỏ ghê cơ".


Mễ Tinh mím môi cười không dáp.

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp được anh

Thỏ. Ngày ấy cô rời khỏi vũ hội, đi dạo trong vườn hoa thì có con
chó lớn. Cô bé mới năm tuổi đầu còn không to bằng con chó hôm
đó, vừa nhìn thấy đã sợ hoảng hồn rồi.


Lúc đó trời rất tối, mịt mù càng làm cô thêm sợ, đến cô cũng

không biết mình đã khóc khi nào.


Sau đó mọi chuyện xảy ra như những gì trong truyện xưa miêu

tả, anh Thỏ đột nhiên xuất hiện, trên đầu anh có đeo hai tai thỏ
hồng hồng, trong bóng tối như sắt nung cháy đỏ, cứ thế lạc bước
vào lòng cô.


Từ đó về sau, cô bắt đầu thấy nhớ nhung anh Thỏ và đôi tai được

cài ở trên đầu người đó. Cô trở nên không có sức miễn dịch với tất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.