“Gâu!” Công chúa Cẩu đản bất bình sủa to một tiếng không
đồng ý, Tiểu Đức xoay người lại, vỗ vỗ đầu nó như bè bạn.
Mễ Tinh không so đo với Tiểu Đức làm gì, cô bước tới một tay
dắt chó, một tay vịn ghi-đông xe đạp đi ra ngoài.
Vì Husky được ra ngoài lần nữa, nó vui vẻ chạy lung tung chỗ
nọ xọ chỗ kia, ở ngoài đường lớn chạy càng sướng, một tay Mễ
Tinh thì kéo nó, tay kia còn phải cầm chắc phần ghi-đông xe đạp,
thấy cũng hơi quá sức: “Cẩu đản, ở đây nhiều người lắm, khoan
hẵng chạy, nếu không tối nay không cho mày ăn thịt.”
Giọng Mễ Tinh tràn ngập vẻ uy hiếp, thế nên Husky cũng đành
phải chậm đi.
Sau khi đến khu đường nhỏ ít người, Mễ Tinh nhanh chóng dừng
lại, cột xích chó lên xe, một đầu buộc chặt vào ghi-đông, thử độ
bền mấy lần liên tiếp thấy đã chắc chắn rồi, Mễ Tinh mới trèo lên
xe, nói với Husky đang còn rất ngạc nhiên: “Được rồi, kéo từ từ đã
nhé, không được chạy quá nhanh, nếu không không có thịt ăn
đâu.”
“Gâu!” Có lẽ trước giờ nó chưa được chơi trò nào như vậy, thế
nên Husky tỏ ra rất hào hứng. Nó sủa với Mễ Tinh một tiếng rồi
chạy về phía trước. Lúc đầu Mễ Tinh thả chân ở hai bên, dần dần
đến khi xe duy trì được thăng bằng, Mễ Tinh mới đặt chân lên bàn
đạp để Husky kéo chạy.