Cố lão gia lên tiếng, ba mẹ Cố Tín cũng tìm chỗ ngồi xuống,
cùng nhau ăn cơm.
Sau khi ăn trưa xong, ba Cố Tín kéo cậu ta sang bên, định dạy dỗ
con trai mình một chút. Mễ Tinh và Tiêu Cố bên cửa sổ nín cười:
“Cố Tín thương yêu anh thật đấy, vì giữ thể diện cho anh mà liều
lĩnh nguy hiểm đến tính mạng trở về”.
Tiêu Cố đáp: “Họ không thích Cố Tín chơi nhạc mà”.
“Vâng”. Mễ Tinh gật đầu, ngước mắt nhìn Tiêu Cố, khóe miệng
hơi mấp máy: “Thế còn anh, anh cũng không thích nhà họ Cố
sao?”
Tiêu Cố im lặng một hồi rồi đáp: “Không phải trước kia em từng
hỏi tại sao anh lại xuất ngoại học chế biến đồ Tây đúng không?
Lúc ấy mẹ anh vừa mới mất, ông ngoại muốn anh quay lại thành
phố C, anh không muốn. Anh sợ họ tới tìm nên ra nước ngoài
luôn”.
Đôi mắt Mễ Tinh thoáng mờ đi: “Vâng...” Rõ ràng cô biết anh ấy
không thích nhà họ Cố, không thích thành phố C. Trong lòng cô
cũng thấy hơi khó chịu, lặng yên một lát cô mới nói: “Em xin lỗi,
anh không thích thành phố C như vậy, bây giờ vì em anh lại phải
quay về”.
Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy thâm sâu như đầm
nước: “Anh không thích thành phố C, nhưng anh thích thành phố