Chương 7 Cẩu đản
Chuyển ngữ: Nấm lùn
Mễ Tinh rất muốn hỏi một câu, giả sử cô cướp xoài khô của anh
rồi thì có phải sẽ bị làm cho xấu hổ lắm hay không? Nhưng mà
cuối cùng cô chỉ hỏi thế này: "Ông chủ của cô thích ăn xoài khô
lắm hả?"
Lâm Tĩnh Dung đáp lời: "Không phải là thích thôi đâu, là si mê
đó."
Mễ Tinh: "..."
"Xoài khô cũng là do tự tay anh ấy làm, không chỉ sạch mà
hương vị khỏi nói ngon đến thế nào đâu." Hình như Lâm Tĩnh
Dung vừa nghĩ ra gì đó, cô quay người đi về quầy thu tiền, "Cô chờ
tôi chút nhé."
Lúc trở lại, trong tay cô cầm một cái túi giấy, trông y hệt như cái
túi mà Mễ Tinh nhìn thấy trong tủ bát của Tiêu Cố.
"Cái này là xoài khô ông chủ tôi làm đó, sau khi thái mỏng dư ra
mấy miếng vụn đây này, nhưng mà hương vị vẫn cực kì thơm
ngon, cô nếm thử xem." Cô cầm túi giấy đưa tới trước mặt Mễ
Tinh, nói thật bây giờ Mễ Tinh đã bị ám ảnh bởi mấy kiểu túi giấy
như thế này, nhưng mà nhớ lại mùi vị năm miếng xoài khô đêm
hôm đó, cô vẫn không kìm được với tay ra.