XIV
- TÔI ĐÃ SỐNG TỒI TỆ NHƯ THẾ. - Anh ta tiếp tục. - Tồi tệ nhất là
trong khi sống cuộc sống tồi tệ đó, tôi vẫn luôn tưởng rằng vì mình không
theo đuổi những người phụ nữ khác nên đang sống cuộc sống gia đình chân
chính, rằng mình là người đạo đức, rằng mình không hề có lỗi gì, mọi cuộc
cãi cọ giữa chúng tôi là do lỗi của nàng, do tính khí của nàng.
Người có lỗi cố nhiên không phải là nàng. Nàng cũng như phần lớn
phụ nữ khác thôi. Nàng được giáo dục như bất kỳ người phụ nữ nào trong
giới thượng lưu. Bây giờ người ta hay nói về vấn đề giáo dục phụ nữ theo
hệ thống mới nào đó. Tất cả chỉ là những lời nói rỗng tuếch mà thôi. Giáo
dục phụ nữ phải xuất phát từ quan điểm chân chính, không hề giả tạo đối
với phụ nữ.
Thế nhưng việc giáo dục phụ nữ vẫn luôn xuất phát từ quan điểm của
đàn ông. Chúng ta đều biết đàn ông nhìn vào phụ nữ như thế nào: “Rượu,
phụ nữ và âm nhạc”, các thi sĩ viết như thế trong thơ ca. Hãy đọc tất cả thơ
ca của mọi thời đại, hãy xem mọi tác phẩm hội họa, điêu khắc, từ những bài
thơ tình yêu, đến những bức tranh, bức tượng nàng Vệ Nữ, nàng Phyrnes
khỏa thân, ngài sẽ thấy rõ là phụ nữ, từ thượng lưu đến hạ lưu đều chỉ là
công cụ của khoái lạc mà thôi. Hãy để ý trò láu cá của quỷ sứ mà xem:
chẳng bao giờ người ta lại bảo thẳng rằng phụ nữ là miếng mồi ngon ngọt
cho sự thỏa mãn khoái lạc. Không đâu, ngày xưa các chàng hiệp sĩ quả
quyết là họ tôn thờ phụ nữ (tôn thờ, song vẫn xem phụ nữ là công cụ của
khoái lạc). Còn bây giờ thì người ta quả quyết là họ kính trọng phụ nữ. Một
số người nhường chỗ, nâng váy cho các quý bà. Những người khác công
nhận phụ nữ có quyền nhận mọi trọng trách trong xã hội, tham gia điều
khiển xã hội, vân vân... Nhưng cho dù có nghĩ gì làm gì đi chăng nữa thì
quan điểm của đàn ông với phụ nữ vẫn chỉ là một: phụ nữ vẫn chỉ là công
cụ của khoái lạc mà thôi. Và phụ nữ cũng nhận thức rõ điều đó. Thân phận