BÀN TAY GÃ ĐAO PHỦ - Trang 97

Chỉ có thế.

Khi cây thánh giá văng trở về, mặt gương đã không còn tồn tại nữa. Suốt

bốn cạnh hình chữ nhật chỉ còn lại một vài mảnh nhỏ.

Cả những ngọn đèn hoặc đã bị vỡ hoặc đã bị tắt. Bây giờ nó trở thành

một mảnh gương bình thường. Không một dấu vết cho biết trong đó có
pháp lực.

Tôi đứng đó và nhìn một lúc xuống nền phòng. Không hiểu sao tôi có

cảm giác mình phải chấp nhận một cú thất bại. Tấm gương đã bị phá vỡ, tôi
đã cắt ngang một liên hệ với thế giới khác, một chiếc cầu nối mà tôi không
còn tái tạo lại được nữa.

Tôi nhớ rất chính xác cái luồng khí lạnh đã phả lướt qua mặt tôi.

Nó đã rời tấm gương.

Có phải đó là hồn ma của gã đao phủ hay hồn ma của cả hai người đó?

Không có câu trả lời, nhưng rõ là hành động của tôi đã thả ra một thứ gì đó
có thể trở thành nguy hiểm.

Một tiếng thở dài nảo nề nhắc tôi nhớ đến Tanith và tôi xoay người lại.

Trời đất, trong mấy giây đồng hồ qua tôi hầu như không còn nghĩ tới chị
nữa. Chị bây giờ ra sao?

Tanith đã rướn thân lên trên. Mặt chị rất nhợt nhạt, nó trắng bệch ra đến

mức tôi giật mình. Hai mắt chị ánh lên một tia sáng kỳ la. Đôi ngươi mở
lớn, bờ môi run, hai cánh mũi phập phồng.

Trong hai con ngươi của chị là một ánh nhìn mà tôi chưa bao giờ gặp ở

Tanith. Quá lạ lẫm, quá khác biệt, quá nghi ngờ tuyệt vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.