BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG- SỰ TRỪNG PHẠT - Trang 230

Cô gái bặm môi, cô đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc,

nước mắt chỉ trực tràng ra.

“Việc này để tôi xử lý là xong thôi. Cái thằng khốn Tiêu Gia Lân,

cũng chỉ bắt nạt được Lý Tuấn Tùng, hắn làm gì được tôi?” Kha Thủ Cần
vỗ ngực rất anh hùng, sau đó quay sang quát cô gái: “Cho nên đã bảo rồi,
cô không hiểu gì thì đừng có gây thêm phiền phức! Đồ ngu, ngu quá đỗi!
Tôi đúng là không thể nào chịu nổi cô!”

Dư Tĩnh không kìm được nữa, nước mắt tuôn ra lã chã.

“Đừng có khóc nữa! Đi về mau!” Kha Thủ Cần ra lệnh bằng giọng

điệu tuyệt đối không cho phép phản kháng. Cô gái ngoan ngoãn quay
người, lau nước mắt ra về.

Kha Thủ Cần ngồi vào ghế, ông ta để cảm xúc lắng xuống, rồi nhìn La

Phi nói: “Cảnh sát La, bây giờ anh biết tất cả mọi việc rồi. Anh có muốn cái
loại ngu dốt đó không thể tốt nghiệp được không?”

La Phi mỉm cười: “Tôi chỉ điều tra vụ án Lý Tuấn Tùng. Cho nên tất

cả mọi chi tiết liên quan đến Lý Tuấn Tùng tôi đều phải biết sự thật. Còn về
chuyện quả tim đó rốt cuộc là do ai làm mất - Việc này có liên quan gì đến
tôi đâu?”

Kha Thủ Cần cũng mỉm cười. Đây là lần đầu tiên ông ta nở mặt nụ

cười thân thiện như thế trước mặt La Phi.

Sinh viên đặt cho tay đó một biệt hiệu, gọi là “Kha Trấn Ác.” Trên

đường rời khỏi khoa Bệnh lý, La Phi kể cho Doãn Kiếm biết chuyện này.

“Ồ, thế là sao?”

“Cậu có thấy rất hình tượng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.