BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG- SỰ TRỪNG PHẠT - Trang 288

“Đúng vậy, chiều hôm kia tôi chăm em gái từ bệnh viện về, về đến

nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy ở nền nhà có một phong thư, chắc là nhét qua
khe cửa.” Vương Hiến nói tỉ mỉ: “Trong phong thư chính là mấy món đồ
trang sức này. Ban đầu tôi còn tưởng là của chủ nhà, bèn đi hỏi, nhưng chủ
nhà nói không phải của ông ta.”

“Cho nên anh mới cầm mấy món đồ trang sức này đến tiệm vàng để

bán à?”

“Em gái tôi chữa bệnh cần tiền mà. Tôi nghĩ dù sao cũng không tìm

được chủ nhân, bèn... bèn bán trước để dùng gấp. Nếu tìm thấy chủ của
những món đồ này, tôi chắc chắn là đồng ý trả lại cho người ta.” Thái độ
của Vương Hiến rất thành khẩn như thể nóng lòng muốn bù đắp lỗi lầm.

La Phi nhìn chăm chăm vào đối phương giây lát, lại hỏi: “Anh có quen

Lý Tuấn Tùng chứ?”

“Bác sĩ Lý, tôi biết chứ...”, Vương Hiến ủ dột cúi đầu, “đã làm phẫu

thuật cấy ghép thận cho tôi.”

“Anh có hận ông ấy không?”

“Hận ông ấy? Vì sao?” Vương Hiến chớp mắt, cố gắng để hiểu lý do,

giây lát sau, anh ta hình như đã nghĩ thông suốt, bèn lắc đầu nói: “Không,
tôi không hận ông ấy. Việc bán thận là do tôi tự nguyện mà.”

“Nhưng anh chỉ có một bên thận tốt. Bán quả thận này, cũng có nghĩa

là anh đã bán luôn cả tính mạng của mình rồi!”

“Ai mà biết lại xảy ra tình hình này chứ?” Vương Hiến cười khổ não,

“Hơn nữa, lúc đó tôi thực sự là không có tiền, nếu như không bán quả thận
này, em gái tôi sẽ chết mất...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.