BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG- SỰ TRỪNG PHẠT - Trang 295

trước tủ quần áo, muốn chọn một bộ nghiêm chỉnh ra dáng một chút, nhưng
tất cả quần áo đều nhăn nhúm, cuối cùng anh ta chỉ có thể chọn một bộ
tương đối sạch sẽ mặc vào người. Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, anh ta
cầm điện thoại bước ra khỏi cửa. Trước tiên, anh ta đi dọc hành lang tối
om, rồi đi lên một tầng cầu thang bộ, cuối cùng lên được mặt đất. Ánh nắng
bên ngoài rất rực rỡ, là một ngày đẹp trời hiếm hoi.

Còn chưa kịp hít thở bầu không khí trong lành, chuông điện thoại đã

vang lên. Vương Cảnh Thạc không cần nhìn đã biết đó là tin nhắn của vợ
cũ gửi tới, nên anh ta trực tiếp gọi lại luôn cho đối phương.

Giây lát sau, trong ống nghe vang lên giọng nói chất vấn của Từ Tiểu

Duyên: “Anh làm gì vậy? Điện thoại gọi không được, nhắn tin cũng không
trả lời lại!”

Vương Cảnh Thạc uể oải trả lời một câu: “Dưới tầng ngầm không có

sóng.”

Từ Tiểu Duyên bực bội “hừ” một tiếng, lại hỏi: “Buổi biểu diễn của

con gái, rốt cuộc anh có đi không?”

“Chắc chắn đi mà...” Vương Cảnh Thạc làu bàu: “Bây giờ chẳng phải

vẫn còn chưa đến giờ mà.”

Sau khi nghe được câu trả lời này, tâm trạng của Từ Tiểu Duyên dễ

chịu hơn chút, cô lại nhắc nhở: “Một rưỡi đến đón con gái, đừng có đến
muộn đấy!”

“Biết rồi! Nói nhiều quá!” Vương Cảnh Thạc tắt luôn điện thoại.

Một rưỡi, vẫn còn sớm. Anh ta đi đến quán mì gần đó, gọi một bát

lớn. Sau khi ăn xong bát mì nóng hổi, cảm giác cơ thể khoan khoái dễ chịu
hơn nhiều, bèn ngồi bên chiếc xe điện cũ mèm, đi đến Đậu Trang Tân
Thôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.