BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG- SỰ TRỪNG PHẠT - Trang 297

Buổi biểu diễn được mở màn bằng tiết mục vũ đạo tập thể, sau đó là

mấy bài hát đơn. Đến khoảng 3 giờ 30 phút, cuối cùng cũng đến lượt
Vương San Y ra sân khấu. Cô bé ở hậu trường đã cởi áo khoác ngoài, lộ ra
chiếc áo len màu đỏ rực mặc bên trong. Chiếc áo len đó màu sắc tươi tắn,
làm ánh lên khuôn mặt tuổi trẻ của cô bé, trông thật xinh đẹp cuốn hút.

Vương Cảnh Thạc nhận ra đó chính là món quà sinh nhật mình mua

tặng cho con gái. Anh ta giơ tay lên gãi đầu, gãi được ra gàu dính ở móng
tay, sau đó tỉnh bơ búng gàu đi.

Tiếng dương cầm vang lên, đẹp đẽ, du dương, tĩnh lặng, giống như

nguồn suối mát trong từ từ ngấm vào tâm khảm Vương Cảnh Thạc. Không
biết tại sao, thứ âm nhạc đó lại khiến anh ta bất giác bắt đầu hồi tưởng lại
cuộc đời mình.

Anh ta đã từng là con cái nhà quan chức được mọi người ngưỡng mộ,

nhưng anh ta không hề vui vẻ chút nào, bởi vì anh ta cảm thấy mình trong
giống như một con rối gỗ.

Cuộc đời của anh ta đã bị lên kế hoạch sẵn từ trước, từ nhỏ đến lớn,

từng bước từng bước, từ khi đi học đến lúc đi làm, tất cả mọi việc đều do
bố anh ta sắp xếp, anh ta chưa bao giờ có cơ hội được đưa ra sự lựa chọn
của mình.

Anh ta căm ghét cuộc sống như vậy, anh ta muốn phản kháng, nhưng

bố anh ta quá hùng mạnh, đè nén đến độ anh ta vốn không thể nào thở
được.

Đến năm anh ta 22 tuổi, sự mâu thuẫn này cuối cùng đã lên đến đỉnh

điểm, bởi vì năm đó anh ta đã yêu một cô gái.

Cô gái này người miền Nam, nhiệt tình, xinh đẹp, tràn đầy nhựa sống.

Cô ấy kinh doanh một cửa hàng bán quần áo thời trang nho nhỏ ở tỉnh
thành, dựa vào khả năng của mình để kiếm tiền, gây dựng tương lai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.