BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG- SỰ TRỪNG PHẠT - Trang 299

Nhưng, cho dù là cuộc đời ảm đạm hoang tàn như vậy, nhưng cũng

vẫn có một đốm sáng. Đốm sáng đó chính là Vương San Y.

Vương Cảnh Thạc rất yêu thương cô con gái, ngoài tình cảm cha con

xuất phát từ bản năng, còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng - cô
con gái không phải là do Vương Ngọc sắp xếp.

Vương Ngọc muốn có một đứa cháu trai, nhưng Từ Tiểu Duyên lại

sinh ra một cô con gái. Vương Cảnh Thạc cho rằng đứa con gái này chính
là bạn chiến hữu thân thiết mà ông trời đã ban tặng cho anh ta, đáng để anh
ta dùng cả tính mệnh để quan tâm và cưng chiều, yêu thương.

Cho nên, Vương Cảnh Thạc mặc dù là một tên khốn, nhưng tình cảm

giữa anh ta và con gái vẫn luôn rất tốt đẹp. Cho dù lúc anh ta nghèo kiết
xác, anh ta cũng vẫn nhớ đến món quà sinh nhật của cô con gái. Còn cô con
gái, khi có lịch buổi biểu diễn, mời người đầu tiên chính là anh ta.

Bản nhạc kết thúc, Vương Cảnh Thạc đứng dậy, vỗ tay lớn tiếng khen

ngợi như thể không có ai xung quanh. Vương San Y đứng trên sân khấu
liếc nhìn bố một cái, sắc mặt có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng trong ánh mắt
lại hiện lên nét vui mừng và cảm giác ấm áp ngọt ngào.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, hai bố con lại ngồi lên chiếc xe điện

đó. Vương San Y ngồi ở yên sau ôm chặt lấy eo bố cô bé, trời khá lạnh,
người đàn ông ngồi trước mặc dù không cao lớn, nhưng dù sao cũng có thể
che chắn được cơn gió lạnh thổi tới.

Chiếc xe điện đi ra khỏi Cung văn hóa, khi vừa mới rẽ ra đường cái,

chợt phanh gấp. Vương San Y khẽ kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn,
liền nhìn thấy phía đầu xe có một người đàn ông trọc đầu thân hình cao lớn,
nét mặt hung dữ đứng chặn lại.

Gã đầu trọc túm lấy cổ áo Vương Cảnh Thạc: “Đi nào, anh Tường tìm

mày mấy ngày liền rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.