BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG- SỰ TRỪNG PHẠT - Trang 296

Đi đến trước chỗ ở của vợ cũ, Từ Tiểu Duyên đang bận rộn may quần

áo trong phòng khách. Cửa phòng ngủ khép hờ, trong phòng truyền ra tiếng
đàn piano du dương. Vương Cảnh Thạc nhìn vợ cũ, hai người đều chẳng
buồn nói chuyện với nhau, Từ Tiểu Duyên tiếp tục bận rộn làm việc,
Vương Cảnh Thạc tự ngồi ghế sofa chờ đợi.

Cho đến khi bản nhạc kết thúc, Từ Tiểu Duyên mới ngẩng đầu lên, cô

hướng về phía phòng ngủ gọi to: “San San, bố con đến rồi!”

“Ôi!” Trong phòng vang lên tiếng đáp lại mừng rỡ, giây lát sau,

Vương San Y xuất hiện ở phòng khách.

Vương Cảnh Thạc đứng dậy nói: “Đi thôi!”

Cô con gái nhìn Vương Cảnh Thạc một lúc, nói vẻ trách móc: “Bố,

sao bố không cạo râu?!”

“Máy cạo râu hết pin rồi.” Vương Cảnh Thạc giơ tay lên xoa cằm, “Ôi

dào, kệ thôi, con biểu diễn chứ có phải bố biểu diễn đâu.”

Từ Tiểu Duyên “hứ” một tiếng, thể hiện sự bất mãn và khinh thường

đối với người chồng cũ. Vương Cảnh Thạc chả buồn để tâm đến điều đó,
chỉ giục con gái: “Đi nào!”

“Mẹ, hai bố con con đi đây!” Vương San Y chào tạm biệt mẹ, sau đó

bèn đi theo Vương Cảnh Thạc ra khỏi nhà. Hai bố con ngồi trên chiếc xe
điện, đi đến Cung văn hóa tỉnh thành.

Hôm nay là buổi biểu diễn của Trung tâm Nghệ thuật thiếu niên tỉnh

thành, Vương San Y sẽ biểu diễn một bản độc tấu. Cô bé đã chuẩn bị rất
lâu cho buổi biểu diễn hôm nay. Sau khi đến nơi, Vương San Y vào hậu
trường để chuẩn bị, Vương Cảnh Thạc thì ngồi chờ đợi ở ghế khán giả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.