quanh, bắt đầu tìm kiếm cứu viện. Động tác kín đáo này đã bị người thanh
niên bắt được, nhưng anh ta lại không kịp để tâm, anh ta chỉ bước từng
bước lại gần, câu hỏi để kiểm chứng sự thực lại được ném ra: “Người thực
sự bắn đó, anh ta vốn không có tư cách để nổ súng, bởi vì anh ta chỉ là một
người cảnh sát thực tập! Nếu hành vi này được viết vào trong báo cáo, vậy
thì người phụ trách hành động và người bắn súng đó sẽ bị truy cứu trách
nhiệm! Cho nên anh đã trở thành người bắn súng trên danh nghĩa, chân
tướng sự thực của hiện trường hoàn toàn bị che giấu, người cần phải bị
trừng phạt đã thoát khỏi sự trừng phạt, còn anh thì lại có được thành tích hư
cấu nên!”
Thần sắc Trung Tề Dân từ căng thẳng chuyển sang kinh ngạc, anh chợt
nhíu mày: “Rốt cuộc anh là ai? Sao anh lại biết nhiều như vậy chứ?”
Người thanh niên chỉ khẽ gầm lên: “Nói cho tôi biết! Tôi nói có đúng
không?!”
Trung Tề Dân cười đau khổ: “Anh đều đã biết rồi, còn đến hỏi tôi làm
gì?”
Giọng nói của anh không lớn, nhưng câu nói đó lại giống như mũi kim
sắc nhọn, đã đâm vỡ bầu không khí đáng sợ toát ra từ người thanh niên.
Anh ta liền đau khổ co rúm người lại, như thể gánh chịu cú đòn đau đớn
chưa từng có, anh ta nghiến chặt răng, lẩm nhẩm: “Tại sao, tại sao...”
Trung Tề Dân lập tức nhận ra đây chính là cơ hội tốt để ra tay, anh bước
lên trước, tay trái giành lấy súng săn, tay phải chặn vào yết hầu người thanh
niên. Khoảng cách giữa họ vốn rất gần, và động tác của Trung Tề Dân lại
rất nhanh nhẹn, anh tin rằng mình quyết không thể nào thất thủ. Nhưng anh
đã nhầm. Cơ thể anh vừa mới cử động, người thanh niên đã bật dậy. Luồng
sức mạnh ban đầu trong khoảnh khắc liền dồn tụ lại và triệt để bùng phát.
Trung Tề Dân chỉ kịp cảm thấy hoa mắt, tay phải đã bị kéo mạnh ra, đồng
thời có thứ gì đó lạnh lẽo và cứng chắc chặn ngay trên đầu mình. Con tim