không quan tâm. Nhưng thời gian đó cả ngày bố tôi cứ mặt mày ủ rũ nhìn
hai tập hồ sơ, một tập là hồ sơ của vụ án 1.30 đã kết thúc, một tập là hồ sơ
vụ cướp vừa mới xảy ra. Trong trí nhớ của tôi, trước đó chưa bao giờ xảy ra
chuyện như vậy.”
Trán La Phi càng ngày càng nhăn lại. Anh không ngờ đằng sau vụ án
1.30 còn ẩn chứa nhiều tình tiết phức tạp như vậy. Năm đó, Văn Hồng Binh
đã bị Viên Chí Bang bắn chết ngay tại hiện trường, nhưng tên tòng phạm
xuất hiện sau đó là ai? Tên đó đã dùng thủ pháp phạm tội thế nào mà ép
được cả Đinh Khoa phải rời khỏi ngành cảnh sát? Từng mối nghi ngờ cứ
liên tiếp bật ra, càng lúc càng quấn chặt lấy vụ án 1.30 vốn đã bị sương mù
bao phủ. “Được rồi, cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc.”
Đinh Chấn bỗng nói. 277 Mạch suy nghĩ của La Phi bị đứt đoạn, anh vụt
ngẩng đầu lên nhìn đối phương: “Cái gì?”
“Cuộc nói chuyện của chúng ta nên kết thúc.”
Đinh Chấn lặp lại một lần nữa, “... Vì thời gian nghỉ trưa của tôi đã kết
thúc, tôi phải bắt đầu làm việc.”
La Phi chú ý đến phần ăn trước mặt đối phương chỉ còn lại một chiếc
hộp không, lẽ nào thời gian nghỉ trưa mà anh ta nói hoàn toàn tương đương
với “Thời gian ăn trưa”
? Đinh Chấn dùng hành động thực tế của mình để trả lời, anh ta nhấc
điện thoại trên bàn làm việc lên, dặn dò cô thư ký bên ngoài: “Cô Ngô, vào
thu dọn hộp cơm giúp tôi, tiện thể mang tài liệu xả thải của xưởng sản xuất
thuốc Sơn Đông đến đây.”
“Giáo sư Đinh.”
La Phi vội nhắc nhở anh ta, “Anh còn chưa nói cho chúng tôi biết phải
tìm bố anh như thế nào.”