không hiểu nhiều về ông. Nhưng có một điều có thể đoán được rằng: Nếu
Đinh Khoa không phải là một người cuồng công việc, yêu thích phá án như
chính sinh mệnh của mình, thì làm sao ông có thể lập lên truyền kỳ trong
giới cảnh sát: tỷ lệ phá án đạt 100%? Một người như vậy, chỉ vì lý do sức
khỏe mà bỗng dưng lui về ở ẩn trong khi đang ở đỉnh cao thì quả là không
hợp tình hợp lý. “Không có lý do gì có thể khiến ông ấy từ bỏ việc phá án.”
Đinh Chấn tiếp tục nói: “Chỉ có một lý do giải thích việc ông ấy không
muốn làm cảnh sát nữa là: ông đã gặp phải một vụ án không thể giải quyết,
song với tính cách của ông thì không thể chấp nhận kết quả thất bại. Bởi
vậy ông đành mượn cớ từ bỏ đội cảnh sát hình sự, như vậy mới có thể bảo
toàn cho danh tiếng hiển hách hai mươi mấy năm trời ông tích góp được.”
Nói xong, Đinh Chấn lại bắt đầu một mình vùi đầu ăn những miếng lớn
suất ăn nhanh của mình. Thần thái của anh ta giống như một thầy giáo đang
lên lớp cho học sinh, chỉ bo bo giảng phần của mình, không hề có hứng thú
chờ đợi sự chất vấn hay phản bác của người khác. Nhưng La Phi không thể
không nói ra những hoài nghi của mình: “Theo tôi được biết, tình tiết vụ án
1.30 có chút mơ hồ, nhưng về tổng thể thì vẫn rất rõ ràng. Nghi phạm buộc
mìn vào người khống chế con tin, cuối cùng bị cảnh sát bắn chết ngay tại
hiện trường. Những điều này đều không tồn tại nghi vấn nào. Vụ án như
vậy liệu có thể xuất hiện vấn đề gì có thể khiến cho bố anh cũng không tài
nào giải quyết được? Huống hồ, khi bố anh rời khỏi đội cảnh sát hình sự, vụ
án này đã kết thúc xét xử và đưa vào hồ sơ lưu trữ rồi cơ mà.”
Đinh Chấn nuốt chửng thức ăn đang ngậm trong miệng: “Anh không
biết thật hay là giả vờ không biết vậy?”
La Phi lắc đầu. Mộ Kiếm Vân đứng bên cạnh nhìn trừng trừng Đinh
Chấn, không hề che giấu sự bất mãn của mình: “Có gì anh cứ nói thẳng ra
có được không, đừng quanh co nữa.”