La Phi ngạc nhiên, đồng thời cũng có chút vui mừng: nếu như Đinh
Chấn biết về vụ án này, thì dù không tìm được Đinh Khoa, cũng có thể hoàn
thành được mục đích của chuyến đi này. 274 “Đó là một vụ án không hoàn
hảo.”
Đinh Chấn khẽ “ha”
một tiếng, không biết đang cười cái gì. “Không hoàn hảo? Ý là gì?”
La Phi tuy không hiểu ý của đối phương, nhưng anh càng lúc càng cảm
thấy hứng thú với cuộc đối thoại này. “Bố tôi là người yêu cầu bản thân rất
cao. Ông đã làm cảnh sát 20 năm, các vụ án qua tay được duy trì tỷ lệ phá
án 100%. Nhưng chỉ có vụ án này, với ông là không hoàn hảo.”
Nụ cười nhếch mép của Đinh Chấn càng thể hiện rõ, xem ra anh ta có ý
giễu cợt bố mình. La Phi không muốn phân tích mối tình cảm cha con phức
tạp này, anh cố gắng bám sát câu chuyện của vụ án: “Vậy anh có biết về
tình tiết cụ thể của vụ án này không?”
Đinh Chấn lắc đầu: “Không biết! Tôi chưa bao giờ quan tâm đến vụ án
của ông ấy.”
Nói xong, anh ta lại vùi đầu và mấy miếng cơm. Tuy thất vọng nhưng
La Phi lại không cam tâm: “Vậy tại sao lại nói vụ án này là vụ án “không
hoàn hảo”
?”
Đinh Chấn nuốt nốt thức ăn trong miệng, sau đó bình thản hỏi ngược lại
La Phi: “Nếu như vụ án đó rất hoàn hảo, thì tại sao hai người còn phải đến
đây để hỏi về nó?”
La Phi bị hỏi vậy thì ngẩn người, liền sau đó là nụ cười đau khổ bất lực.
Lẽ nào là vì lý do này? Theo logic thì là vậy, nhưng nó chả có giá trị gì với