“Vụ án lớn...”
Đinh Chấn cười khẩy, “Trong mắt cảnh sát hình sự các anh, đã là vụ án
thì làm gì có vụ nào là không lớn. Tôi hiểu rõ điều này. Cứ có vụ án là các
anh chả đoái hoài gì đến chuyện khác. Dù cho là gia đình, người thân, trong
mắt các anh cũng không thể quan trọng bằng vụ án.”
La Phi lặng người trong chốc lát, cười ngượng: “Xem ra giáo sư rất có
thành kiến đối với nghề nghiệp của chúng tôi?”
Đinh Chấn lạnh lùng nhìn La Phi chốc lát rồi chợt hỏi: “Anh lập gia
đình chưa?”
La Phi lắc đầu. “Vậy thì tốt. Thà sống độc thân cả đời còn hơn trở thành
người cha và người chồng không có trách nhiệm.”
La Phi chưa biết xử lý thế nào thì Mộ Kiếm Vân đứng bên cạnh đã
không chịu nổi. Cô cau mày nói: “Giáo sư Đinh, phải chăng anh vẫn luôn
không hài lòng về bố mình? Anh cho rằng ông không thực hiện tốt vai trò
trong gia đình?”
Lần này thì tới lượt Đinh Chấn lặng người, vì những lời lẽ của Mộ Kiếm
Vân như mũi kim sắc nhọn đâm trúng vào tâm can anh ta. Anh ta nheo nheo
mắt nhìn người con gái đứng cách đó không xa, như có ý nhìn dò xét lại đối
273 phương. Mộ Kiếm Vân không hề tỏ ra yếu đuối nhìn thẳng lại anh ta,
không khí trong văn phòng bỗng trở nên căng thẳng. Đúng lúc đó, tiếng gõ
cửa khẽ vang lên. Đinh Chấn lấy lại tinh thần, nhân cơ hội đó anh ta chuyển
ánh mắt nhìn, đồng thời hạ thấp giọng nói: “Vào đi!”
Cánh cửa phòng mở ra, Ngô Quỳnh từ từ bước vào. Cô đặt một phần
cơm hộp trước mặt Đinh Chấn: “Giáo sư Đinh, bữa trưa của anh đây ạ.”
Đinh Chấn gật gật đầu tỏ ý cảm ơn, sau đó nói: “Cô ra ngoài trước đi.”