La Phi tiến lên một bước, chủ động đưa tay phải ra. Nhưng Đinh Chấn
không đáp lại ngay lập tức, anh ta đứng nguyên như vậy rồi hỏi: “Hai người
là người của đội cảnh sát hình sự?”
“Đây là đội trưởng mới nhận chức của đội cảnh sát hình sự, La Phi.”
Mộ Kiếm Vân cũng đã bước lên, sau đó cô cũng tự giới thiệu về mình,
“Tôi là giảng sư của trường cảnh sát tỉnh, Mộ Kiếm Vân.”
Đinh Chấn “ừm”
một tiếng, rồi ánh mắt dừng lại nhìn La Phi, xem ra anh ta có hứng thú
với đội trưởng đội cảnh sát hình sự hơn giảng sư của trường Cảnh sát. Một
lát sau, anh ta đưa tay trái ra bắt tay với La Phi, và nói: “Xin chào.”
Nhưng câu chào hỏi đó chỉ có tính chất khách sáo xã giao, không hề có
chút nhiệt tình chào đón gì. “Xin chào.”
La Phi chân thành bày tỏ ý xin lỗi, “Xin lỗi vì chúng tôi đã không mời
mà đến, làm phiền tới anh.”
Đinh Chấn xua xua tay, nói: “Ngồi đi.”
Còn anh ta cũng đi về phía sau chiếc bàn làm việc, ngồi lên chiếc ghế
dựa to bành. Sau đó anh ta hỏi: “Hai người có muốn ăn cơm cùng tôi
không?”
. Quả là một câu mở lời độc đáo, La Phi mỉm cười rồi đáp: “Không cần
đâu. Cảm ơn.”
“Đời người rất ngắn, bởi vậy chúng ta cần phải ứng dụng nguyên lý quy
hoạch học để quản lý thời gian của mình. Ví dụ khi ăn cơm, chúng ta có thể
đồng thời làm những công việc khác như nghe bản tin, hoặc nói chuyện bên
ngoài kế hoạch.”