Không biết có phải do thói quen của nghề nghiệp hay không, khi nói
chuyện anh ta có giọng điệu giáo huấn kẻ dưới, cuối cùng anh ta lại hỏi lại,
“Hai vị không muốn tranh thủ thời gian này để giải quyết bữa trưa sao?”
Lời nói của đối phương có vẻ hợp lý. Thực tế thì La Phi cũng thường
vừa ăn cơm vừa suy nghĩ về các vụ án. Nhưng thực lòng anh cũng không
tưởng tượng ra nổi cảnh tượng ngượng ngạo như thế nào nếu bây giờ ngồi
ăn cơm cùng với đối phương, do dự giây lát rồi anh đưa ra một câu trả lời
có hơi vụng về: “Không cần đâu... chúng tôi vẫn chưa đói.”
272 Đinh Chấn không muốn phí lời thêm nữa, anh ta cầm điện thoại bàn
lên và nói: “Gọi một suất ăn nhanh vào đây.”
Rõ ràng, chiếc điện thoại này có thể nối trực tiếp tới chỗ cô thư ký Ngô
Quỳnh bên ngoài. Dường như đối với anh ta thời gian vô cùng quý giá, vừa
đặt điện thoại xuống, anh ta liền quay ra nhìn về phía La Phi, không chào
mời xã giao, hỏi thẳng: “Có phải là hai vị muốn tìm bố tôi?”
La Phi ngẩn người, sau đó anh quay sang nhìn đối mặt Mộ Kiếm Vân.
Trước khi đến đây cả hai đều không liên hệ trước với Đinh Chấn, nhưng tại
sao đối phương lại biết rõ ý định cuộc viếng thăm của họ như vậy? Đinh
Chấn nhìn biểu hiện của hai người như vậy đã đoán ra họ đang nghĩ gì. Vậy
là anh ta “ha”
một tiếng nói với giọng giễu cợt: “Đội cảnh sát hình sự các vị đến tìm
tôi, sẽ chẳng có chuyện gì khác ngoài chuyện đó. Chắc chắn là các vị muốn
thông qua tôi để tìm ông bố Đinh Khoa của tôi, bởi vì các vị lại vướng phải
vụ án hóc búa không phá nổi, muốn tìm bố tôi để xin giúp đỡ.”
Lời nói thật khó nghe, nhưng La Phi không thể phủ định suy đoán của
đối phương. Anh gật gật đầu và nói: “Quả đúng là như vậy. Tôi nghe nói bố
anh đã chán ghét cuộc sống điều tra hình sự, nhưng đây là một vụ án lớn, hy
vọng anh có thể giúp chúng tôi tìm ông ấy.”