BẢN TIN CHIỀU - Trang 193

Rồi để tránh việc ông già cũng tỉnh lại và gây nên những chuyện rắc rối,
bọn chúng tiêm thêm một liều thuốc như thế cho ông.

Không tham gia vào công việc của hai người Miguel bỗng nổi cơn giận dữ.
Hắn sỉ vả Baudelio “Đồ khốn kiếp, vô tích sự” – Hắn chửi rủa, mắt toé lên
dữ tợn: “Đồ khốn! Anh có thể làm hỏng hết mọi việc. Anh có biết là anh đã
gây nên chuyện gì không?”.
“Tôi biết” – mặc dù đã có miếng gạc, mấu vẫn tiêp tục chảy ròng ròng trên
mặt hắn. “Tôi đã định liều nhầm. Tôi xin hứa sẽ không để xả ra việc như
thế này nữa”.

Không thèm đáp, Miguel oai vệ bỏ ra ngoài, mặt đỏ bừng vì giận dữ.
Khi Miguel đã bỏ đi, Baudelio dùng một chiếc gương bỏ túi để xem xét vết
thương bết máu của hắn. Ngay lập tức hắn nhận thức ra hai điều. Thứ nhất
là hắn sẽ phải mang một vết sẹo dài suốt trên mắt trong quãng đời còn lại.
Và điều thứ hai, quan trọng hơn, là vết thương đang há miệng cần được
khép lại và khâu ngay lập tức. Trong tình cảnh của hắn lúc này, hắn không
thể đến một bệnh viện hay nhờ một bác sĩ nào khác. Baudelio biết rằng hắn
không còn cách lựa chọn nào khác hơn là tự khâu lấy, dù việc đó có khó
khăn và gây đau đớn đến mức nào đi nữa. Socorro sẽ giúp hắn trong chừng
mực có thể.

Cảm thấy mình đang dần dần đuối sức, Baudelio ngồi xuống trước gương
và bảo Socorro mang túi thuốc thông dụng của hắn đến. Hắn chọn ra từ
trong túi vài chiếc kim khâu, chỉ lụa và một loại thuốc tê tại chỗ là
lidocaine.

Hắn giảng giải cho Socorro nghe công việc mà hắn và ả sẽ làm. Như mọi
khi, ả không nói gì thêm ngoài mấy từ “được” hay “biết rồi”. Rồi không nói
gì thêm nữa, Baudelio bắt đầu tiêm lidocaine vào bên cạnh vết rách.

Công việc kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, và mặc dù đã có thuốc tê trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.