BẢN TIN CHIỀU - Trang 489

cũng đang ngủ trên chiếc ghế phía sau.
Partridge nhìn đồng hồ: chín giờ sáng, giờ New York, nhưng ở Lima mới là
tám giờ. Giờ lịch trình bay mà người phụ lái mang tới trước khi cất cánh,
anh tính thấy còn hai tiếng nữa máy bay mới hạ cánh ở Bogota để lấy thêm
dầu. Tiếng động cơ phản lực đều đều nhưng không ầm, và máy bay không
hề chao đảo. Partridge chợt nghĩ tới câu “chuyến đi êm như lụa”. Lòng đầy
khoan khoái, anh lại ngã người và nhắm mắt.
Nhưng lần này anh không ngủ được. Có lẽ giấc ngủ ba tiếng vừa rồi đã đủ.
Có lẽ quá nhiều việc đã xảy ra trong một khoảng thời gian quá ngắn, làm
anh không thể nghỉ được lâu. Vào những dịp khác trước đây, anh cũng đã
thấy anh không cần đến giấc ngủ trong những lúc căng thẳng và phải hành
động. Bây giờ đây, hoặc cũng không lâu nữa, chính là lúc như vậy. Đúng,
anh sắp sửa phải hành động, có lẽ theo nghĩa đen là sắp vào trận, và anh
cảm thấy các giác quan của anh đang bắt đầu hoạt động.
Anh cho rằng cảm giác đó luôn yên ngủ trong anh, nhưng cuộc chiến Việt
Nam đánh thức nó, và sau đó, các cuộc chiến tranh ở những nơi khác đã
thoả mãn nhu cầu của anh. Chính cái đó đã biến anh thành một phóng viên
“pằng, pằng” theo tiếng lóng của giới làm tin truyền hình, cái tên thường
làm anh khó chịu, nhưng nay đã quen tai.
Mà gọi thế cũng được chứ sao? Có những lúc cần phải có những tay “pằng
pằng” như anh, giống như Balaklava cần loại lính làm các công việc của họ
trong khi:
Đạn pháo bên trái,

Đạn pháo bên phải

Đạn pháo trước mắt

Nổ như sấm sét
Anh mỉm cười, thích thú trước chất lãng mạn của Tennyson và cả của anh.
Với anh, không phải lúc nào cũng thế. Có lúc, khi còn Gemma, anh tự biết
phải tránh xa chiến tranh và nguy hiểm; vì cuộc đời ngọt ngào và quá ư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.