BẢN TIN CHIỀU - Trang 500

trước, là một người lúc nào cũng vội vã, bận rộn. Ông trạc ngoài bốn mươi,
tóc đã nhuốm bạc và mặt luôn đầy vẻ lo âu. Velaso rõ ràng còn đang bận
tâm về nhiều vấn đề khác khi ông bảo Partridge: “Cũng khó tìm chỗ đấy,
song chúng tôi có thể dành cho biên tập viên cùng trang thiết bị của anh ấy
một phòng nhỏ có mắc hai máy điện thoại. Các anh cần phải làm thẻ ra
vào…”.
Partridge hiểu rằng ở đất nước như Peru này, nơi chính khách và các nhà
lãnh đạo quân sự chỉ có việc khoe mẽ và làm giàu, thì chính những ít vai vế
như Velaso, những con người cần mẫn, làm việc quá sức với đồng lương
quá thấp lại là người thực sự làm cho đất nước luôn hoạt động. Khi còn ở
khách sạn, Partridge đã đút một ngàn đôla vào một phong bì, lúc này anh
lấy ra và đưa cho Velaso.
“Ông Velaso, xin gửi ông món quà nhỏ để tỏ lòng biết ơn ông đã giúp đỡ
nhiều. Chúng tôi sẽ tới thăm ông trước khi đi…”.
Velaso có vẻ bối rối một lát, làm Partridge chỉ sợ ông ta không nhận. Rồi
khi nhìn vào phong bì và thấy tiền Mỹ trong đó, ông ta gật đầu và nhét vào
túi.
“Cám ơn anh. Nếu cần gì, các anh cứ…”.
“Sẽ cần đấy”, Partridge nói: “Chỉ có mỗi điều đó là tôi dám nói chắc”

* * *

“Anh làm gì mà lâu thế, Harry?”, Manuel Leon Seminario hỏi khi Partridge
vừa từ Entel Peru trở về khách sạn quãng sau năm giờ chiều và gọi điện
cho ông ta. “Từ bữa anh gọi điện cho tôi, tôi cứ đợi anh hoài”. “Tôi có mấy
việc phải giải quyết ở New York!”, Partridge nhớ lại cuộc nói chuyện qua
điện thoại giữa anh và ông chủ bút kiêm chủ tạp chí Escena cách đây mươi
ngày, vào lúc đó, việc Peru dính dáng vào vụ bát cóc người nhà Sloane mới
chỉ là khả năng, chứ chưa phải là điều chắc chắn như bây giờ. Anh hỏi:
“Manuel, không biết anh đã hẹn ăn tối với ai chưa?”. “Có đấy! Tôi sẽ dùng
bữa ăn tối vào lúc tám giờ tại nhà hàng La Pizzria và khách của tôi là Harry
Partridge”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.