BẢN TIN CHIỀU - Trang 577

ông Sloane bị choáng nặng và có thể cần thuốc an thần”. Rồi gọi một chủ
nhiệm: “Báo Don Kettering việc vừa xảy ra và mời anh ta lên đây; chúng ta
cần đưa tin ngay tối nay”. Ông quay sang những người khác: “còn mọi
người hãy về làm việc”.

Văn phòng của Insen có một cửa sổ rộng bằng kính nhìn ra Vành móng
ngựa, phía trong treo mành xếp có thể che kín khi cần. Sau khi giúp Sloane
ngồi vào ghế, ông hạ mành xuống.

Sloane dần dần bình phục, nhưng vẫn gục người, hai tay ôm đầu. Anh rên
rỉ, nửa như nói với mình, nửa như với Insen “Bọn chúng biết Nicky chơi
đàn piano. Bằng cách nào? Tôi đã cho chúng biết! Chính là tôi, trong cuộc
họp báo sau vụ bắt cóc”.
“Tôi nhớ chuyện đó, Crawf ạ”. Insen nhẹ nhàng nói: “Người ta hỏi, anh trả
lời, chứ anh không tự nêu ra điều đó. Dẫu sao! Ai mà thấy trước được…”.
Ông ngừng lại, biết rằng lý giải vào lúc này chẳng có ích gì.
Sau này Insen thường nói với mọi người: “Tôi phải giao nó cho Crawf.
Anh ấy can đảm thật. Sau chuyện đó, nhiều người muốn đáp ứng tất cả các
đòi hỏi của bọn bắt cóc. Nhưng ngay từ đầu, Crawf hiểu chúng ta không
nên, và không thể làm thế, và anh không hề dao động”.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ và cô thư ký bước vào. “Bác sĩ đang trên đường tới
đây”, cô nói.


* * *

Lệnh tạm thời cấm mọi người rời khỏi toà nhà được bãi bỏ khi những
người ở trong hoặc chuẩn bị ra ngoài được nhận diện và biết rõ lý do họ có
mặt tại đó. Có khả năng là chiếc hộp giấy đựng hai ngón tay được đưa tới
đó từ trước, và vì người của khách sạn thường ra vào luôn, nên không ai
thấy có gì khác lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.