BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 156

Thế nhưng, Liêu Vi Nhi gạt mạnh tay tôi ra, rồi cười nhạt với tôi:

“An Thanh Đằng! Thật ra cô tàn nhẫn hơn bất cứ ai!”, cô ấy nhìn tôi,

trong ánh mắt có đôi chút oán trách, nhưng nhiều hơn đó là sự thù hận.

Lúc đó, cánh tay đã kéo Liêu Vi Nhi của tôi dường như cứng đờ. Tôi

cúi đầu, rất lâu mà không cất lên lời.

“Thủ đoạn báo thù của cô quả là cao minh!”, Liêu Vi Nhi cười nhạt.

“Tôi chỉ là một con kiến bé nhỏ và thấp hèn, lúc nào cũng có thể bị

người ta giẫm chết! Tôi không có tư cánh, cũng không đủ khả năng để báo
thù ai cả!”, tôi hơi nheo mắt, hướng mặt nhìn ra bầu trời bao la bên ngoài
ban công.

“Đừng tưởng tôi không biết, năm đó chính là cô đã đổ hết sạch canh

đi, cũng chính là cô đã tự xé rách tan quần áo của mình!”, Liêu Vi Nhi hung
dữ nhìn tôi, ánh mắt như muốn xé tôi ra thành trăm mảnh.

Cuối cùng, tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn cô ấy và mỉm cười, rất tươi

như không có chuyện gì xảy ra, nụ cười thách thức đối với tất cả những thứ
đã được chuẩn bị, tính toán kĩ càng.

“Loại người như cô quả là đáng sợ”, Liêu Vi Nhi vuốt ve tấm vải thêu

trên tay, khinh bỉ nói.

“Thật sao? Nhưng mà tôi đâu có sai!”, tôi lao đến trước mặt Liêu Vi

Nhi, “Là bởi vì người tôi làm tổn thương chính là bản thân tôi!”. Tất cả
những gì tôi làm chỉ là khiến cho vết thương rộng hơn, vết rách to ra, chỉ có
vậy mà thôi!

Nói xong, tôi nắm chặt những ngón tay của mình, cúi đầu bỏ đi như

một An Thanh Đằng vẫn luôn thấp hèn từ trước đến nay. Bước những bước
chậm rãi và biến mất ở cuối cầu thang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.