“Mấy người… tự đi dạo là được rồi, tôi… tôi còn phải về nhà làm việc
mà!”. Tôi thầm nghĩ, anh ta hẹn hò với bạn gái, sao cứ nhất định phải lôi tôi
theo làm cái bóng đèn cơ chứ? Công suất của tôi không cao, không đủ sức
làm cái bóng đèn chiếu sáng cho họ đâu!
“Sao cô nhiều lời thế!”, “Anh Lăng ơi, em mỏi chân…”, Hạ Thất Lăng
vừa gầm lên trong điện thoại thì bỗng nhiên có một giọng nũng nịu vang
lên, hình như là…
“Anh…, anh đang đi cùng ai thế?”, lần này, các dây thần kinh của tôi
như căng hết ra.
“Bối Nhi! Cô mau qua đây, nếu không thì đừng trách tôi không khách
khí!”, tôi còn không kịp nói “ Vâng” thì anh ta đã dập máy luôn rồi.
Hơ, hóa ra anh ta đang ở cùng với Bối Nhi! Hôm nay anh ta cao hứng
gớm nhỉ, đám con gái vây quanh anh ta có bỏ vào sọt cũng không hết, vậy
mà lại chịu dẫn một đứa bé vừa mới biết đi đi dạo phố.
Cứ mặc kệ đã, phải đi tìm anh ta ngay, nếu không tí nữa về nhà nhất
định sẽ toi mạng với anh ta cho xem.
Tôi thu dọn hết sách vở, xách cặp sách lên rồi chạy về phía khu
thương mại tìm Hạ Thất Lăng. Rõ ràng nói rằng đang ở tầng hai khu bán
hoa quả, sao chẳng thấy bóng dáng đâu cả thế này?
Tôi lượn quanh tầng hai mấy vòng mà không nhìn thấy hai cái bóng
một lớn một nhỏ kia đâu. Tôi sốt ruột đến cuống quýt cả chân tay, bỗng
nhiên phía sau vang lên giọng nói quen thuộc:
“Bối Nhi, dừng lại đã, chúng ta mua vài quả thanh long nhé!”
Vừa chạy vừa thở, Bối Nhi đáp: “Vâng”.