BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 295

người được bọn họ gọi là chị cả, tức là cô gái tóc xoăn hôm trước, khuôn
mặt bị sưng phù trông như cái mặt lợn.

“Hu… hu… Còn không phải là tại cái thằng ranh hôm qua sao? Sau

khi dẫn nó lên xe, nó liền túm lấy tao mà nói: Bổn thiếu gia đây lại là đồ
chơi trên đường cho cô chọc ghẹo à? Cứ nằm mơ đi, con đàn bà ngu ngốc!
Sau đó, nó liền cho tao mấy đấm!”, cô gái tóc xoăn sụt sùi kể lể.

“Cái gì? Cái tên tiểu tử ấy lại dám khoa trương như thế sao? Nó chán

sống rồi chắc?”

Sau đó bọn họ nói cái gì tôi không nghe rõ, tôi chỉ biết, hóa ra tối qua,

giữa anh ấy và cô gái tóc xoăn này không hề xảy ra chuyện gì, không hề có
chuyện gì xảy ra! Vậy mà tôi đã nói ra những lời lẽ tàn nhẫn như vậy với
anh.

Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, tìm được anh ấy mới có thể bù đắp

những sai lầm của tôi!

Tôi nhấc chân lên, chạy như điên cuồng trong biển người đông đúc…

thế nhưng, không tìm thấy bóng dáng của anh, ngay cả một chút hơi thở
của anh nơi này cũng không thấy? Dường như anh ấy đã biến mất, đã tan
biến thật rồi!

Hạ Thất Lăng, anh là đồ quỷ sa tăng đáng ghét, anh chạy đi đâu rồi?

Tại sao em mới ngoảnh mặt đi mà anh đã biến mất không còn chút dấu vết
nào nữa thế? Những người xa lạ đi ngang qua em, người qua người lại, chỉ
có một mình em bần thần đứng đây, mơ hồ…

Làm sao bây giờ? Trong biển người mênh mông này, biết tìm đâu đôi

cánh màu đen của anh?

Chuyến đi của chúng ta, là một bữa tiệc thịnh soạn của tâm hồn. Thế

nhưng, đó lại là một hành trình dài…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.