BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 298

quyến rũ như vậy, vẫn rực rỡ dưới ánh mặt trời như vậy… chỉ có điều,
giọng điệu dường như… thật yếu ớt!

Tôi cúi đầu, nhìn xuống đôi giày vải dưới chân, im lặng không nói.

“Cùng anh ta sống cuộc sống yêu đương, an nhàn ở bên ngoài chẳng

phải là rất tốt hay sao? Tại sao lại quay về? Anh ta đẹp trai khuynh nước
khuynh thành, anh ta đa tình, anh ta nóng bỏng, anh ta biết chiều chuộng
con gái, anh ta biết thì thầm những lời mật ngọt bên tai! Em đi theo anh ta
phiêu du chân trời góc biển chẳng phải tốt lắm sao? Còn quay về làm gì?”,
hai tay đút túi quần, khuôn mặt anh chẳng chút biểu cảm.

Trái tim tôi từ từ trở nên băng giá. Những giọt nước mắt đáng ghét kia

lại lặng lẽ tuôn rơi.

“Cứ để cho anh ta dẫn em đi, vĩnh viễn tan biến mất trong thế giới của

anh đi! Sao còn quay về làm gì…”, đột nhiên anh gầm lên như một con sư
tử bị thương.

“Bởi vì… không nỡ bỏ lại anh!”, tôi nhắm mắt, cố nén những giọt

nước mắt vào trong lòng rồi lặng lẽ bỏ đi.

Thế nhưng, vào khoảnh khắc tôi đi ngang qua người anh, anh đã vươn

tay nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng, hoàn toàn không thèm để ý đến việc
chúng tôi đang đứng trước sân trường, bao quanh là biết bao nhiêu ánh mắt
tò mò chăm chú nhìn chúng tôi.

“An Thanh Đằng, em thật là quá đáng! Mười năm không gặp, em đã

trở thành một đứa trẻ hư! Làm cho anh phải bận tâm, làm cho anh đau lòng,
làm cho anh như mất hồn mất vía!”, Y Tùng Lạc ghé vào tai tôi, thì thầm
bằng giọng nói bi thương.

“Đúng vậy, An Thanh Đằng thật xấu xa… An Thanh Đằng là kẻ xấu

xa nhất trên đời này… vì vậy anh phải tránh xa cô ta ra, nếu không sẽ bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.