BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 300

Y Tùng Lạc nắm chặt tay tôi, lặng lẽ nhìn theo chiếc xe hơi đang biến

mất dần trước mắt chúng tôi.

Không ngờ sau lần du lịch ấy lại chính là lúc trái tim của tôi và Y

Tùng Lạc tiến gần nhau hơn. Lẽ nào… đây là ý trời? Tôi và anh ấy, từ đầu
đến cuối đều đi trên hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau,
có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nhau, nhìn bóng dáng của
người kia tan biến ở tận cùng thế giới.

“Yên tâm, đã có anh ở đây rồi!”, Y Tùng Lạc nắm chặt lấy tay tôi, ánh

mắt lạnh lẽo nhưng vô cùng kiên định, “Nhất định anh sẽ tìm lại một An
Thanh Đằng ngoan ngoãn và đáng yêu trước kia!”

Có thể không? Tôi có thể quay lại như trước kia được không? Không

thể nào, Lạc Lạc ạ, chúng ta đã không thể nào làm như vậy được nữa rồi!
Bởi vì, em đã dâng tâm hồn của mình cho đức Phật rồi!

Rồi từ đó, em sẽ một mình đơn độc đi hết phần đời còn lại của mình.

Cho dù có gặp nhiều chông gai, cho dù có phải sống đầu đường xó chợ…
em cũng vẫn sẽ mỉm cười…

Sau này, anh sẽ hiểu ra tất cả!

***

“Lăng Nhi, con thích Liêu Vi Nhi à?”, tôi vô tình nghe được tiếng mẹ

của Hạ Thất Lăng đang hỏi anh ta.

“Không thích!”, Hạ Thất Lăng cụt lủn đáp.

“Nghe nói trước đây con theo đuổi nó dữ lắm mà?”, mẹ anh ta

nghiêng đầu, tỏ vẻ rất hào hứng. Thật là hiếm có, hôm nay bà ấy lại có thời
gian hỏi chuyện đời sống tình cảm của cậu con trai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.