BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 65

khuôn mặt đầy bi thương.

“Thất Thất…”, lúc này, mọi lời nói đều là thừa thãi. Thứ duy nhất có

thể bộc lộ được sự đau thương trong lòng chỉ có thể là nước mắt.

“An Thanh Đằng, cô thật là bẩn…”. Hạ Thất Lăng búng vào mũi tôi,

từ tốn nói. Trong mắt anh có ánh hào quang phát ra, thứ ánh sáng vấn
vương, lấp lánh.

Đúng vậy, quả thực tôi rất bẩn! Từ mười năm trước, cả cái thân xác

của tôi đã rất bẩn thỉu rồi. Cho dù có cố gắng gột rửa đến đâu cũng không
thể nào lấp liếm được những hơi thở dơ bẩn ấy…

“An Thanh Đằng, cô bẩn như vậy, bẩn như thế…nhưng tôi vẫn thích

đươc ôm cô đi ngủ…”, giọng nói ấy vừa phát ra, tôi thấy có một thứ gì đó
rớt trên sống mũi của mình…

Đó chính là nước mắt của anh sao? Không, không thể nào, một Hạ

Thất Lăng cao quý, ngạo mạn sao có thể rơi nước mắt vì người khác cơ
chứ?

Anh ta là một con thú hoang, cái mà anh ta cần là một dòng máu nóng,

cần một ánh mắt yếu đuối bẩm sinh, như vậy anh mới có thể ngủ yên.

Vì vậy, anh ta cố sống cố chết buộc chặt tôi vào cái bóng hiu quạnh

của mình, gặm nhấm tâm hồn tôi từng chút, từng chút một khiến cho hơi
thở tâm hồn tôi trở nên mỏng manh, nhỏ bé. Anh ta tàn ác như vậy, chỉ biết
chiếm đoạt, ngay cả một con búp bê đã bị mất con ngươi cũng không chịu
bỏ qua.

Những màu sắc rực rỡ, những chồi non đang nhú lên trên cành, những

cơn gió nhẹ thổi qua, những cảnh tượng mê đắm lòng người…đã tan biến
vào trong không gian…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.