BẢN TÌNH CA NHỎ
Mạc Thanh Vũ
Chương 44
Chuyện ngại ngùng gì đó mà Tô Tần nghĩ cũng không xảy ra, khiến cậu
ngạc nhiên hơn cả là Nghiêm Qua có vẻ thích ứng tương đối tốt.
Thôn trang hoang vắng khó thấy bóng người ngoài, rất nhiều người
mượn cớ để đi dạo qua, từ đầu đến cuối Nghiêm Qua đều mỉm cười, thái độ
gần gũi của anh nhanh chóng thu được hảo cảm của mọi người.
Em bé hai tuổi nhà kế bên bám trên vai Nghiêm Qua, Nghiêm Qua cứ
như vậy, cùng mấy đứa trẻ khác chạy tới chạy lui trên sân.
Cả người tràn đầy sức sống như vậy, thoạt nhìn anh như một đứa trẻ lớn
xác.
Em lớn của Tô Tần là Tô Thích, bưng cơm ngồi trên bục cửa nhìn người
đàn ông xa lạ kia.
“Anh ấy giàu khí lực thật.” Trên đầu một đứa, sau lưng một đứa, hai bên
tay cũng có.
Gà mái cục tác trong sân, cùng tiếng cười khúc khích của trẻ em tấu
thành một giai điệu.
Tô Tần giúp mẹ bê một hộp gỗ, bên trong chính là món trứng muối. Lớp
bùn bao dày trên mặt cỏ, mang theo hương vị của đất.
Đây là mùi hương quen thuộc với cậu, khắp thôn này đều mang tới cảm
giác quen thuộc. Không khí tươi mát, xa xa có thể thấy núi lớn, trời xanh