BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 136

Chỉ là thể chất Tô Tần cứ như vậy, ăn thế nào cũng không mập lên, có lẽ

đã quen tính toán kĩ lưỡng từ nhỏ, một ngày nghĩ rất nhiều, tự tạo áp lực
cho bản thân, nên lúc nào cũng có vẻ gầy yếu.

Nghiêm Qua thở dài, lấy hai xiên thịt gà còn lại đưa cho Tô Tần, giống

như nuôi thú cưng. “Ăn vặt không? Anh xuống lầu dưới mua cho em?”

So với bạn cùng tuổi, Tô Tần hiểu chuyện hơn rất nhiều, thế nhưng nhiều

chuyện tụi trẻ quan tâm, Tô Tần lại chẳng hay gì cả.

Tiếp tục đọc sách như vậy, có khi nào bị ngốc không? Nghiêm Qua có

chút lo lắng.

“Không cần.” Tô Tần cười cười, “Ăn đủ no rồi.”

Cậu đi rót nước sôi vào cốc, nhận lấy hai xiên thịt gà từ tay Nghiêm Qua.

Cậu cởi dép ngồi khoanh chân trên sô pha xem tivi, lúc này mới có dáng
dấp của một đứa trẻ, ánh sáng trên tivi chiếu tới gương mặt cậu, thoạt trông
có chút trẻ con.

Nghiêm Qua cũng không nói thêm nữa đi tới bàn, báo địa phương hôm

nay đăng tin dịch cúm đã lan rộng khắp thành phố, Nghiêm Qua đọc qua
mấy lần, không có hứng thú gì.

Tô Tần nói: “Hôm nay tôi tới trường học có nghe tin dịch cúm lợn ở

Mexico lan tới Trung Quốc.”

“Ừ.” Nghiêm Qua không để tâm nói: “Gần đây không thể ăn thịt lợn

sao?”

Tô Tần giải thích: “Đây là bệnh lây cho người, thời gian ủ bệnh khoảng

bốn ngày, ban đầu tình trạng bệnh rất giống bệnh cảm thông thường nên rất
dễ bỏ qua 72 giờđầu tiên có thể chữa trị tốt. Năm 1917 Australia bùng lên
đạidịch này, ước tính hơn 5000 người tử vong.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.