BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 147

Nghiêm Qua có chút xấu hổ, “Anh… vẫn không quay về, vốn nghĩ em sẽ

ra nhanh thôi.”

Tô Tần ngây người, “Anh ở đây suốt sao?”

“Ừ.” Nghiêm Qua ngượng ngùng nói: “Bác sĩ không cho anh thăm em,

lại không biết bao giờ thì em ra. Sợ em sợ, nên vẫn ở đây chờ.”

Buổi tối ngủ ở phía đối diện McDonald, ban ngày vẫn một mực ở đây

chờ.

Có người cho anh là ăn mày, liền tiến lên bỏ lại vài đồng rồi đi.

Tô Tần nhìn anh đầy kinh ngạc, nửa ngày mới tìm thấy thanh âm của

mình, “Vì.. sao?”

“Em ở đây đến một người thân cũng không có, đương nhiên anh phải

chăm sóc em rồi.” Nghiêm Qua nói một cách đương nhiên, dắt tay Tô Tần
đi, “Về nhàphải bồi bổ cho em mới được, nhìn sắc mặt em không tốt lắm.”

Tô Tần cúi đầu,bướctheo người đàn ông trước mặt, tay cậu được lòng

bàn tay ấm áp kia bao bọc, giống như khi còn bé cha dắt cậu đi.

Ấm áp, và an lòng.

Viền mắt cậu nóng lên, một giọt lệ rơi xuống, lại không để Nghiêm Qua

phát hiện ra.

Về đến nhà, Nghiêm Qua lập tức đi vào phòng tắm. Tô Tần bảo: “Anh

cắt ít tóc đi.”

Nghiêm Qua quay đầu lại, mái tóc dài che đi gương mặt, “Hả?”

“Hình như chưa từng nhìn rõ anh.” Tô Tần nói: “Anh không định cắt tóc

sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.