BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 170

chào hỏi, nhưng lại cảm thấy đột nhiên gọi tên như vậy có chút đột ngột, vì
vậy chỉ ngồi yên.

Nhóm năm hai nhìn quanh tựa như đang tìm người, không bao lâu thì

nhìn qua chỗ Tô Tần, giơ tay lên vẫy vẫy.

Tô Tần ngạc nhiên, phát hiện đối phương đang chào nam sinh ngồi kế

bên mình. Nam sinh kia ngồi dậy vẫy tay, xung quanh tự nhiên xôn xao,
mấy nam sinh ồ lên một tiếng.

Nam sinh kia nở nụ cười, thanh âm thuần hậu rất đỗi êm tai, tựa như

chăn bông phơi nắng ở ngoài trời, những sợi bông trắng phau dưới nền trời
xanh trong, đung đưa trong nắng ấm, mang tới cảm giácyên bình.

Lưu Bị cũng nhìn theo bọn họ, cậu ta nhìn thấy Tô Tần liền giơ tay lên

tiếng chào.

Nam sinh kia quay đầu nhìn Tô Tần, kéo mũ lưỡi trai che đi ánh nắng,

chỉ lưu lại khóe môicong cong đẹp mắt.

“Em quen người trong đội bóng rổ?”

Tô Tần ừ một tiếng, vừa vẫy tay với Lưu Bị vừa nói: “Có quen hai

người.”

Nam sinh kia gật đầu, sau đó liền ngồi xuống. Tô Tần để ý tới cách ăn

mặc của đối phương, chiếc áo phông có cổ màu trắng, trên ngực có một
logo, trước đây cậu không rõ nhưng giờ thì biết đấy là logo của một nhãn
hiệu rất nổi tiếng trong nước. Nhìn xuống quần và giầy, không chỗ nào là
không sạch sẽ gọn gàng, đồng thời giá cả cũng rất đắt đỏ.

Là một người có tiền.

Tô Tần định nghĩa đối phương như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.