BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 171

Hiệp tiếp theo bắt đầu, nhóm nữ sinh ở đầu bên kia không ngừng cổ

động cho người quen.

Tô Tần chưa xem qua trận đấu như thế này, cũng không biết quy tắc gì,

chỉ thấy hoa cả mắt, mọi người ai cũng như ai khiến cậu chẳng phân biệt
nổi.

“Khăn buộc trên tay màu trắng là năm nhất.” Nam sinh bên cạnh tựa như

biết cậu đang mờ mịt liền hảo tâm giải thích, “Còn khăn vàng là của nhóm
năm hai.”

Tô Tần gật đầu, hỏi: “Anh là người của học viện thể thao?”

“Ừ.” Đối phương cười cười, nâng tay kéo vành mũ lên. Cuối cùng Tô

Tần cũng có thể trông rõ gương mặt của người này, gương mặt ấy không
thể dùng từ ‘đẹp trai’ để hình dung.

‘Đẹp trai’ vốn là một từ ngữ không xác định, cũng giống như ‘anh tuấn’,

đều để con người ta mặc sức tưởng tượng và định nghĩa. Nam sinh kia trán
cao, mặt mày sắc nét, mày kiếm cong lên, tuy mũi không cao như Nghiêm
Qua nhưng tổng thể đều rất đẹp, thoạt trông vẫn còn trẻ, nhưng lại mang tới
cảm giác ổn trọng khác hẳn người cùng tuổi, lại thêm vẻ anh tuấn kia,
khiến vừa nhìn đã thấy người này rất đáng tin cậy.

Anh ta cười rộ lên không ôn hòa giống như Thường Dịch, cũng không

lưu manh như Nghiêm Qua. Khóe miệng tự nhiên câu lên, có cảm giác như
mặt trời nhuốm sắc nước, khuôn mặt thuần khiết, đường nét cơ thể phía
dưới lại cường tráng, không có vẻ ngây thơ, nhưng lại rất đỗi gần gũi.

Tô Tần ngẩn người nhìn anh ta một hồi, đột nhiên nhận ra mình lại đi so

sánh người này với Thường Dịch, còn so cả với Nghiêm Qua.

Nhận ra vấn đề này, Tô Tần có chút thất thần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.