BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 213

Nghiêm Qua cười một tiếng, “Nhưng em cũng phải biết phương hướng

mình nỗ lực là gì chứ.”

“Lý tưởng.. ước mơ, không phải là phương hướng sao?”

“Ước mơ chưa chắc đã đem đến hạnh phúc cho con người ta.” Nghiêm

Qua đột nhiên nói.

Tô Tần lặng ra, sau đó nhanh chóng khôi phục sắc mặt, “Vì sao?”

Nghiêm Qua gõ gõ tay vào gáy, không trả lời câu hỏi, “Ước mơ của em

là gì?”

“Tôi..” Thanh âm Tô Tần hơi ngừng lại, ước mơ của cậu là gì? Tuy trong

đầu hiện lên hai chữ ‘bác sĩ’, nhưng ngành học hôm nay lại như một cái tát.

Cậu ôm đầu gối dịch vào trong sô pha, buồn bực nửa ngày, “Không

biết.”

Nghiêm Qua nhún vai, “Không phải ai cũng có ước mơ không lay động

được, lớn hơn một chút liền nước chảy bèo trôi. Ước mơ cũng đơn giản hơn
rất nhiều, có tiền, sau đó mình được sống tốt.”

Tô Tần nhíu mày, nhưng lại vô phương phản bác.

“Không có tiền, cái gì cũng vô ích hết. Em có thể ăn được ước mơ sao?”

Nghiêm Qua nói: “Ngày còn trẻ mạnh dạn xông xáo, sẵn sàng lưu lạc đầu
đường để làm những gì mình muốn, nhưng có bao giờ em nghĩ, việc thích
hợp với em, chưa chắc em đã có thể làm tốt.”

“Tàn khốc nhất thế giới này chính là, có những người sở hữu tất thảy ước

mơ của kẻ khác nhưng lại không màng, còn em cố gắng đến đâucũng
không đạt được.”

Tô Tần hé miệng, lại không nói nên lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.