BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 212

“Rất mới mẻ.” Tô Tần vừa ăn vừa nói, “Tôi không làm thí nghiệm, chỉ

nhìn thôi. Sợ làm hỏng mấy cái chai chai lọ lọ, nên có chút khẩn trương.”

“Ha ha ha.” Nghiêm Qua cười rộ lên, “Không phải ngành của em yêu

cầu phải tiếp xúc với thí nghiệm sao? Sau này sẽ quen thôi.”

“Ừ.” Tô Tần gật đầu, cứ tự nhiên như vậy mà kể cho Nghiêm Qua nghe

chuyện ở trường ngày hôm nay, cậu tránh đi mấy tin đồn về thầy giáo,
Nghiêm Qua tựa vào sô pha chăm chú nghe cậu kể.

Đột nhiên Tô Tần cảm thấy trong lòng như có cái gì đó được lấp đầy, có

thể chia sẻ câu chuyện sinh hoạt hằng ngày cho một người khác, cảm giác
không tệ lắm. Bởi vì tiền điện thoại đắt đỏ nên một tháng cậu chỉ dám gọi
về nhà một lần, có một số việc không thể nói. Nghiêm Qua thường nói
thêm vài câu, kể về chuyện đại học trước đây, Tô Tần nghe thấy liền tò mò,
không ngờ bằng cấp của anh lại rất tốt.

“Sao không đi tìm công việc tốt hơn?” Tô Tần nghĩ nếu Nghiêm Qua nỗ

lực hơn một chút, điều kiện sinh hoạt sẽ tốt hơn so với bây giờ.

“Không thích xã giao.” Tựa như đã giải thích ngàn lần rồi, Nghiêm Qua

nói, nhưng lần này anh ngưng một chút, nói tiếp: “Mà quan trọng hơn là,
không biết mình muốn cái gì.”

Tô Tần không hiểu, ánh mắt mang theo dấu hỏi.

“Lúc mới tốt nghiệp có nhảy việc mấy lần.” Rất ít khi Nghiêm Qua nói

đến chuyện của mình, Tô Tần chăm chú lắng nghe, “Chắc em còn chưa
hiểu cảm giác này, một bên đi làm một bên lại không biết mình đang làm
gì, mỗi ngày đi làm đều giống như cõng núi trên lưng, thấy mệt mỏi.”

Quả thật Tô Tần không thể hiểu cảm giác đấy như nào, cậu suy nghĩ rất

giản đơn, cho nên hỏi: “Chỉ cần kiên quyết theo một phương hướng, sau đó
gắng sức nỗ lực, không được sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.