nhéo má cậu.
Cơ thể thoạt nhìn gầy như vậy, nhưng trên mặt vẫn còn có chút thịt, nuôi
ở Nam Thành một thời gian, da dẻ cũng tốt lên, trắng nõn hồng hào, đôi
môi mỏng mang theo màu sắc mê người.
Ánh mắt Nghiêm Qua đột nhiên trầm xuống, miệng lưỡi có chút khô
khan.
“Anh bảo này..” Anh thấp giọng nói: “Anh khát.”[1]
Tô Tần cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, còn nghĩ là Nghiêm Qua
vẫn chưa kịp uống nước, vội vàng bảo, “Để tôi mua cho anh một chai..”
Lời còn chưa kịp dứt, cả người đã bị Nghiêm Qua kéo tới phía sau gốc
cây. Lưng bị ép sát vào thân cây thô hiển nhiên không dễ chịu chút nào, Tô
Tần nhìn quanh một chút, may mà hai người đi con đường nhỏ, ở đây
không có ai đi qua.
“Anh làm gì?” Cậu hạ giọng nhìn Nghiêm Qua.
Nghiêm Qua nhìn cậu nửa ngày, chỉ cảm thấy nơi ấy khí huyết cuồn
cuộn, sao trước đây anh không nhận ra mình là người có ham muốn trực
tiếp đến như vậy? Từ ngày gặp Tô Tần, phản ứng của anh rõ ràng đã nhạy
hơn.
“Anh muốn hôn em.” Nghiêm Qua cúi người xuống, chóp mũi hai người
kề sát nhau, hai môi chỉ cách nhau một khoảng đủ để hô hấp.
Gương mặt Tô Tần đỏ rực lên, mất tự nhiên muốn quay đi, lại bị tay
Nghiêm Qua giơ lên giữ lấy cằm.
“Anh.. vì sao?”