BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 397

“Tôi thấy em học y sẽ đạt được thành quả lớn.” Lời anh nói là thật, ngón

tay Tô Tần rất linh hoạt, có thể nhìn ra được khi cậu làm thí nghiệm, hơn
nữa cậu lại thông minh, loại thông minh này không phải đến từ đọc sách
mà là từ trong tư duy.

Cậu học rất nhanh, năng lực tiếp thu cũng rất lớn, tâm chí lại kiên định

không dễ dàng dao động.

Tô Tần nói: “Dược học cũng có thể làm được rất nhiều việc.”

“Đương nhiên.” Hoàng Hưng buông tay, “Tôi không thể phủ nhận dược

học, được rồi, coi như chưa từng nói.” Anh vỗ vỗ vai Tô Tần, đứng lên đi
ra ngoài, “Tiết thí nghiệm ngày mai nhớ tới đúng giờ.”

Vì hôm nay Tô Tần đến muộn nên anh cố ý nhắc nhở.

Tô Tần vâng một tiếng, sau đó có chút không yên mà thu dọn đồ đi ra

ngoài.

Vừa mới xuống chỗ rẽ bên cầu thang liền nghe thấy tiếng cãi vã mơ hồ ở

phía trước, thanh âm rất quen thuộc.

Cậu đi vài bước tới, còn chưa kịp thấy rõ cái gì, một bóng người nhào

tới, đồng thời còn vang lên tiếng bạt tai.

Tô Tần vô thức đỡ lấy đối phương, nhìn rõ mới thấy là Trần Minh. Kính

mắt của cậu ấy rơi xuống đất, quai hàm bị sưng đỏ lên. Tô Tần đảo mắt
nhìn về phía người đối diện, Viên Kiệt đứng đấy sắc mặt tái xanh.

“Cậu làm cái gì vậy?”

Tô Tần khó hiểu hỏi.

Viên Kiệt không ngờ Tô Tần lại đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt lúng túng

một chút, nhưng rất nhanh đã bị phẫn nộ áp chế. Cậu ta không hé răng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.